Khi gã đối diện với Diệp Bắc Minh oai phong.
Lời uy hiếp không thể nào thốt ra khỏi miệng gã được thế là gã bèn sửa miệng: “Cậu Diệp, mong cậu đừng...”
Diệp Bắc Minh không lằng nhằng mà thi triển luôn thuật sưu hồn.
“Á... đừng mà!”
Hàn Lương chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, đôi mắt xen lẫn đầy tơ máu.
Gã lăn lộn điên cuồng trên mặt đất.
“Cậu Diệp, cầu xin cậu, mạnh bạo sưu hồn sẽ khiến đầu tôi nổ tung mất...”
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Thuật sưu hồn của anh lại không thể chui vào đầu Hàn Lương được sao?
Nếu mạnh mẽ sưu hồn thì chẳng sẽ chiếm được cái gì hết.
Còn Hàn Lương cũng sẽ lăn đùng ra chết.
“Tháp nhỏ, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây là một thủ đoạn rất đặc biệt, một vài thế lực người tu võ hùng mạnh dùng để đảm bảo bí mật của chúng không bị tiết lộ ra ngoài”.
“Bọn chúng sẽ hạ một loại cấm chết trong thần hồn của mỗi người, một khi bị sưu hồn thì sẽ chết ngay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao hỏi mày vài vấn đề!”
Hàn Lương gật đầu như một con chó hèn mọn: “Cậu Diệp, mời cậu nói ạ!”
Diệp Bắc Minh hỏi vấn đề đầu tiên: “Thứ nhất là các người tới từ Thánh Vực hả?”
“Vâng ạ!”
Hàn Lương gật đầu lia lịa.
Vừa nghe hai chữ “Thánh Vực”, mắt hơn mười nghìn người tu võ đỏ bừng.
Hệ thống võ đạo của Thánh Vực càng hoàn thiện hơn thế giới Cao Võ nhiều, đó là nơi mà tất cả người tu võ nằm mơ cũng muốn tới.
Người thanh niên này đến từ Thánh Vực sao?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai, người của Thánh Vực đến thế giới Cao Võ làm gì?”
Cơ thể Hàn Lương run lên.
“Không nói à?”
Diệp Bắc Minh chẳng có hứng uy hiếp gã, anh vung kiếm thẳng tay chém xuống.
Phụt!
Một cái đùi của Hàn Lương biết mất, gã đau đớn rên la: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Chúng tôi tới đây để săn rồng...”
Lạc Chính Hùng và vợ liếc mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu.
“Săn rồng? Nghĩa là sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Hàn Lương ấp úng.
Ngay sau đó.
Kiếm Trấn Ngục chém xuống.
Một cái đùi khác của Hàn Lương bị dập nát, gã đau đến ngất xỉu.
Hàn Lương hoảng sợ kêu to: “Săn rồng chính là đến những thế giới thấp hơn cướp long mạch ạ!”
“Mày nói gì?”
Giọng điệu của Diệp Bắc Minh lạnh xuống, một luồng khí tức hệt như thần chết ập tới.