Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2707: “Trả lời tao ngay!”



 Sắc mặt Hàn Lương trắng bệch: “Đây... đây là bí mật công khai của Thánh Vực!”  

 

 

“Một khí người tu võ ở Thánh Vực mở ra long tích thì sẽ gắn long mạch vào trong cơ thể, nhờ đó thực lực của người tu võ sẽ tăng vọt!”  

 

“Thế nhưng số lượng long mạch lại có hạn...”  

 

Một ngọn lửa tức giận hừng hực dâng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Vậy nên, các người đến thế giới Cao Võ cướp bóc à?”  

 

Hàn Lương nuốt nước miếng đáp: “Đúng vậy... nhưng bình thường chúng ta sẽ không hành động quá đáng”.  

 

Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh bùng lên: “Triệu năm về trước, long mạch của thế giới Chân Võ bị cướp có liên quan tới các người hay không?”  

 

Hàn Lương sửng sốt, ngẩng đầu mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh.  

 

Cơ thể gã run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống: “Cách một triệu năm, Thánh Vực sẽ tiến hành một lần săn rồng với quy mô cực kỳ lớn!”  

 

“Bình thường sẽ có hạn chế này nọ, nhưng định kỳ triệu năm một lần săn rồng sẽ không có hạn chế nào hết!”  

 

“Chúng tôi sẽ đến những trang trại heo... á nhầm, thế giới thấp hơn săn rồng...”  

 

“Từ từ!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to: “Mày nói trang trại heo là có nghĩa gì hả?”  

 

“Cậu Diệp, tôi...”  

 

Hàn Lương cảm nhận được luồng sát khí khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh.  

 

“Nói!”  

 

“Người trẻ tuổi trong Thánh Vực cho rằng những thế giới cấp thấp như thế giới Cao Võ của các người chính là trang trại heo cung cấp thịt cho chúng tôi...”  

 

Cả người Hàn Lương run rẩy: “Ở trong mắt chúng tôi, những người tu võ như các cậu chính là heo...”  

 

Ầm!  

 

Tất cả mọi người xôn xao.  

 

Trong tai hơn mười nghìn người tu võ ở đây, những lời nói ấy như đạn hạt nhân đang nổ tung vậy.  

 

“Trang trại heo ư?”  

 

“Tôi có nghe nhầm không thế!”  

 

“Mẹ kiếp! Thế giới Cao Võ chúng ta?”  

 

“Con mẹ nó! Thằng rác rưởi kia, mày nói gì đó?”  

 

Tất cả mọi người đều là dân tu võ, nào có ai không ngông cuồng chứ?  

 

Vậy mà giờ đây bọn họ bị người khác coi là heo?  

 

Đến cả sắc mặt một vài lão già cao tuổi bình tĩnh đều trở nên cực kỳ xấu, trong mắt bùng lên cơn giận dữ.  

 

Một vài người tu võ tính tình táo bạo vén tay áo lên, nếu bọn họ không e dè Diệp Bắc Minh.  

 

Thì đã sớm chạy tới làm thịt Hàn Lương rồi.  

 

Hàn Lương sợ phát khóc: “Đây đâu phải là tôi nói chứ...”  

 

Diệp Bắc Minh áp chế cơn tức giận trong lòng mình nói: “Thế giới Chân Võ bị diệt vong, trăm long mạch bị cướp mất chín mươi chín con cũng là do các người làm sao?”  

 

Con ngươi Hàn Lương co rút, vẻ mặt gã đầy hoảng sợ.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới: “Vì sao lão Diệp lại gọi tao là con cháu của nhà họ Diệp hả?”  

“Hay giữa hai bọn tao có liên hệ gì hả?”  

 

 

Anh hét to: “Trả lời tao ngay!”  

 

 

Hàn Lương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng: “Cậu Diệp, tôi cam đoan chuyện ở thế giới Chân Võ không liên quan gì tới nhà họ Hàn chúng tôi!”  

 

 

“Cậu... cậu đừng hỏi nữa, nếu tôi khai hết thì không khác gì giết tôi cả!”  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lẽ nào mày không biết rằng có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết à?”

 

...  

 

...