Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2835: “Đừng mà, cậu Diệp tôi sai rồi...”



 

 Rồi hắn ta dẫn theo thần nữ Túc Hoàng nhanh chóng biến mất.  

 

Sau đó.  

 

Nữ hoàng Tu La liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Người con gái tôi vừa lòng là cậu à? Hừ!”  

 

“Đồ ngu xuẩn, còn dám chọn cách tự bạo long mạch!”  

 

“Long tích bị hư hại, cậu sẽ trở thành kẻ tàn phế!”  

 

Cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Nhớ kỹ, sau này gặp con gái tôi thì cút xa xa vào!”  

 

Nói xong, cô ta lười liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Chỉ thong dong bước vào trong thần miếu.  

 

Người tu võ còn lại thấy thế, sắc mặt liên tục thay đổi.  

 

Một người tu võ nhà họ Tần hỏi: “Lão tổ, bây giờ chúng ta làm sao? Thanh ma kiếm còn ở trong tay cậu ta!”  

 

“Hay là cướp nó?”  

 

Tần Hồng Bân tát người nọ một cú: “Nữ hoàng Tu La vừa mới bảo kê cậu ta, muốn chết thì đừng có kéo theo chúng tôi!”  

 

Ánh mắt lão ta chợt lóe, âm u nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc này chạy không thoát đâu, sư phụ của cậu ta đã chết hết rồi!”  

 

“Chỗ dựa vững chắc nhất đã không còn, chúng ta tiến vào thần miếu tìm bảo vật trước rồi nói tiếp!”  

 

“Đợi khi chúng ta ra khỏi thần miếu thì có thể từ từ chơi với cậu ta!”  

 

Lão ta dứt lời.  

 

Rồi dẫn người của nhà họ Tần nhảy vào thần miếu.  

 

Đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan thấy thế cũng nhanh chóng tiến vào.  

 

Những người tu võ còn lại sợ tụt lại đằng sau bèn lũ lượt nhảy theo.  

 

“Chúng ta đi thôi!”  

 

Đế Giang quát khẽ rồi dẫn đoàn người đi vào thần miếu.  

 

Đế Khởi La lấy một viên đan dược ra định tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Đế Khuyết quát: “Khởi La, cháu đang làm gì?”  

 

“Cháu... cậu ta bị thương, ở chỗ cháu còn có đan dược...”, Đế Khởi La giải thích.  

 

Đế Khuyết lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu ta đã trở thành kẻ tàn phế, không cần lãng phí đan dược lên người cậu ta!”

Đế Khuyết mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi nói đúng không?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu giận dữ: “Bỏ đá xuống giết sao? Vừa rồi ở long đài, các ông còn muốn lập đội với chúng tôi đấy!”  

 

“Chỉ là nhất thời, nhất thời thôi!”  

 

Đế Khuyết khinh miệt nói tiếp: “Phượng Hoàng rớt đất không bằng gà, long tích của Diệp Bắc Minh đã bị phế rồi!”  

 

“Cậu ta còn nghịch thiên được nữa à! Còn cả thanh kiếm trong tay kia còn giữ được sao?”  

 

Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Nhớ kỹ, cho dù tôi thành người tàn phế cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục!”  

 

Anh bỗng vùng dậy.  

 

Vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.  

 

Một luồng kiếm khí đỏ sẫm ập tới, bóp nghẹt Đế Khuyết.  

 

Trong ánh mắt Đế Khuyết hiện lên sự hoảng sợ, sợ tới mức hồn bay phách lạc.  

Ông ta quỳ xuống: “Đừng mà, cậu Diệp tôi sai rồi...”  

 

 

Phụt!  

 

 

Ông ta nổ tung.  

 

 

“Cậu!”  

 

 

Đế Giang khiếp sợ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã thành vậy rồi mà còn dám giết người!”  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Hay là tôi giết cả ông luôn?”