Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2836: Diện tích đại điện rất rộng lớn.



 “Đi mau!”  

 

 

Rồi ông ta ra lệnh dẫn người của nhà họ Đế vào thần miếu.  

 

Đợi đến khi tất cả mọi người biến mất, Diệp Bắc Minh mới phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Cậu sao rồi?”  

 

Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu biến sắc.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lắc đầu đáp: “Tôi không sao!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu tức giậm chân: “Anh đã như vậy rồi thì đừng có cứng miệng”.  

 

“Đây là Tố Nguyên đan, anh mau nuốt nó đi!”  

 

Nhan Như Ngọc lấy ra một cái bình nhỏ, không hề do dự dí cho Diệp Bắc Minh: “Đây là địa tủy, tuy chỉ có một giọt!”  

 

“Nhưng ít ra nó có thể bảo vệ cậu không bị thương trong vòng mười hai giờ!”  

  Advertisement

“Sau đó tìm một chỗ chữa trị, có thể giữ được một mạng!”  

 

Diệp Bắc Minh không cứng miệng nữa: “Ân tình này tôi sẽ khắc ghi!”  

 

Anh cầm đan dược và bình ngọc nốc hết vào miệng mình.  

 

Rồi anh tẩm liệm xác của tất cả sư phụ.  

 

Nhìn sang cửa vào thần miếu.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, có lẽ sư phụ của cậu chưa chết đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Tiểu Tháp, ông nói thật sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một lát rồi bảo: “Sau khi vào thần miếu bổn tháp phải nghiệm chứng một chút!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự bước vào cánh cửa thần miếu.  

 

Diệp Tiêu Tiêu thấy Diệp Bắc Minh hành động như vậy thì hoảng sợ nói: “Này, anh không tìm chỗ nào dưỡng thương sao!”  

 

Hai người theo sau anh nhảy vào thần miếu.  

 

Sau khi tiến vào thần miếu thì anh xuất hiện trong một đại điện.  

 

“Quả nhiên là thế!”  

 

Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất trầm.  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tháp, chuyện gì thế?”  

 

“Sư phụ của tôi vẫn chưa chết thật ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Thần miếu này có thể lưu giữ thần hồn, sau khi sư phụ của cậu tử vong, thần hồn đã tiến vào thần miếu!”  

 

“Nói cách khác, tuy thể xác của bọn họ bị hủy hoại nhưng thần hồn vẫn còn sống!”  

 

“Nó khá giống với Long Đế và thần nữ Túc Hoàng!”  

 

“Nói như vậy thì sư phụ của tôi có thể sống lại sao?”, hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy!”  

 

“Thật may quá!”  

 

Diệp Bắc Minh vui vẻ hỏi tiếp: “Thần hồn của các sư phụ đang ở đâu?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thả thần hồn ra ngoài thăm dò: “Ở sâu trong thần miếu, nhưng thần miếu này có chỗ không hợp lý lắm, cậu nên cẩn thận một chút!”  

Lúc này, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu tiến vào: “Đây là bên trong thần miếu sao? Hình như không có chỗ nào đặc biệt!”  

 

 

Diện tích đại điện rất rộng lớn.  

 

 

Phía trước bày biện ba pho tượng màu đen đang được cúng bái.  

 

 

Mà điều khiến người ta thấy lạ là đầu của ba pho tượng kia đều đã bị người ta chém xuống, biến mất không thấy đâu.  

 

 

Trên mặt đất là hơn mười cái xác mặc trang phục của Đế tộc.  

 

 

Bọn họ đều là người tu võ vừa tiến vào đại điện, chắc là chết vì cướp đoạt bảo vật với nhau.