Thấy Diệp Bắc Minh kiên trì như vậy, ông ta chỉ có thể xin phép Diệp Bắc Minh một tiếng, sau đó lui xuống, gọi một cuộc điện thoại.
Mấy phút sau, thư ký Tiền quay lại, nói với Diệp Bắc Minh Long Chủ đã đồng ý, anh có thể không đi tiệc quốc gia.
Nhưng.
Thân phận Long soái phải được xác nhận!
Diệp Bắc Minh không có còn cách nào, chỉ đành nể mặt sư huynh.
Thư ký Tiền chuẩn bị cáo từ rời đi.
Diệp Bắc Minh đột nhiên khẽ động đậy trong lòng: “Thư ký Tiền, có một vài thứ phiền ông mang về giao cho sư huynh”.
Thư ký Tiền kỳ quái: “Thứ gì?”
Diệp Bắc Minh vung tay, mặt đất phủ soái vốn trống rỗng trong nháy mắt xuất hiện cả mảng lớn đồ cổ.
Đây đều là quốc bảo của các triều đại Long Quốc.
Con ngươi bí thư Tiền co rút kịch liệt: “Long soái, đây là…”
“Đây là đồ tôi mang từ Đông Doanh về, vẫn chưa có thời gian đi nộp”.
“Ông mang về cho sư huynh làm quà đi”.
“Được!”
Thư ký Tiền rất kích động: “Long soái, những quốc bảo này đối với Long Quốc mà nói quả thật quá quan trọng!”
...
Sau khi thư ký Tiền rời đi không lâu.
Một tướng sĩ đến bẩm báo: “Long soái, bên ngoài nhà có một cô gái cầu kiến, cô ta tự xưng là người của gia tộc ẩn thế”.
“Gia tộc ẩn thế?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Bảo cô ta đi vào”.
“Rõ!”
Một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi thành thực đi vào.
Cô ta rất đẹp, khí chất thoát tục.
Lối ăn mặc rất cổ xưa, da thịt trắng nõn, mắt đẹp long lanh.
Tuổi còn trẻ đã có tu vi Võ Hoàng đỉnh phong!
Trong thế hệ trẻ cũng tính là có chút đáng sợ.
Cô gái tự giới thiệu mình: “Diệp thần y, tôi tên Lục Khi Sương, đến từ gia tộc ẩn thế”.
Không gọi anh là anh Diệp.
Cũng không gọi là Diệp thiếu soái.
Mà gọi là Diệp thần y, hơn phân nửa muốn cầu cạnh anh!
Diệp Bắc Minh tỉnh bơ: “Gia tộc ẩn thế là thế nào?”
Lục Khi Sương có chút kinh ngạc.
“Diệp thần y, anh không biết gia tộc ẩn thế?”
“Tôi không biết thì lạ lắm sao?”
“Hả?”
Lục Khi Sương liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó.
Gật đầu.
“Rất lạ, quá lạ!”
“Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cũng không kỳ quái lắm”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, kiên nhẫn của tôi có hạn”.
“Cho cô một phút giải thích, nếu như không thể khiến tôi hài lòng, vậy thì mời cô rời đi”.
“Đừng!”
Lục Khi Sương kinh hãi.
Cô ta đến tìm Diệp Bắc Minh có chuyện muốn nhờ, sao có thể cứ như vậy mà rời đi?
Vội nói: “Gia tộc ẩn thế không khác lắm với gia tộc Cổ Võ, nhưng mạnh hơn gia tộc Cổ Võ một chút”.
“Điểm khác biệt chính là gia tộc Cổ Võ và gia tộc Côn Luân Khư có mối quan hệ huyết thống, còn gia tộc ẩn thế thì không”.
“Gia tộc ẩn thế của Long Quốc đã tồn tại hơn ngàn năm nay, đều rất khiêm tốn, chỉ quan tâm đến chuyện của giới võ đạo!”
“Về phần nhà ai làm chủ, chuyện nội chính phía chính phủ, chúng tôi không quan tâm!”
“Chúng tôi chỉ biết âm thầm bảo vệ biên giới Long Quốc, để võ giả nước ngoài không thể tùy ý tiến vào Long Quốc”.
Nói đến đây, Lục Khi Sương dừng lại.
Mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Nếu như gia tộc ẩn thế không tồn tại, lẽ nào Diệp thần y khổng cảm nhận được thực lực võ đạo Long Quốc có hơi yếu sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hóa ra là như vậy!
Chẳng trách gia tộc Rothschild lại dụ anh đến Tam Giác Vàng vây giết.
Hóa ra có gia tộc ẩn thế âm thầm bảo vệ Long Quốc.
Võ giả của những quốc gia khác không thể tùy tiện đi vào Long Quốc.
Vậy là gia tộc ẩn thế bảo về Long Quốc, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng lại: “Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Khi Sương trực tiếp nói rõ ý đồ: “Tôi muốn nhờ Diệp thần y vận dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm giúp nhà họ Lục tôi cứu người!”
“Tiễn khách!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
Coi tôi là ai?
Thầy lang ven đường sao?
Một người tùy tiện đến thì có thể cầu xin anh ra tay cứu người?
Quá rẻ mạt.
“Thưa cô, mời rời đi!”
Hai tướng sĩ Long Hồn tiến lên.
Lục Khi Sương có chút gấp gáp: “Diệp thần y, nếu như chúng tôi dùng tin tức của mẹ anh trao đổi thì sao?”
“Cô nói cái gì?”
“Vậy mà không biết tính tôi?”
“Tôi giúp cô cứu người, cô nói cho tôi tin tức của mẹ tôi?”
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?”
Soạt! Soạt! Soạt!
Diệp Bắc Minh phất tay.
Ba cây kim bạc bay ra, từ ngực Lục Khi Sương bắn vào trong cơ thể!
Lục Khi Sương kinh hãi: “Anh làm gì tôi vậy?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Không phải cô muốn tôi thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm cứu người sao?”
“Thứ tôi vừa thi triển chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm”.
“Nhưng, đây không phải là cứu người, mà là giết người!”
“Cái gì?”
Cơ thể Lục Khi Sương run rẩy.
Diệp Bắc Minh lãnh lẽo: “Nếu cô biết tung tích của mẹ tôi, vậy cô dẫn tôi đi tìm đi!”
“Tìm được, nếu tâm tình tôi tốt sẽ giúp cô cứu người”.
“Không tìm được, cô sẽ chết”.
“Anh!!!”
Mặt đẹp của Lục Khi Sương trắng bệch.
Cô ta còn tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng.
Bây giờ nhìn lại, quả đúng là truyện cười!
Thủ đoạn và lòng dạ của người thanh niên trước mắt này trong chốc lát có thể đánh bại mấy người cùng tuổi!
Cô ta hít sâu một hơi: “Được, tôi dẫn anh đi”.
“Lần cuối cùng mẹ anh xuất hiện là ở một thành phố biên giới tên là Vatican”.
Bỗng nhiên.
Cửa phủ Long soái truyền tới một tiếng quát lạnh:
“Đồ không có mắt!”
“Dám cản trở tao? Cút!”
“A!”
Hai tiếng kêu thảm thiết.
Cùng với tiếng đánh nhau truyền tới!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, vội vã đi ra ngoài.
Chỉ thấy một thanh niên chắp hai tay sau lưng, sải bước tới.
Võ Tông sơ kỳ!
Phía sau có hai lão giả đi theo.
Võ Tông đỉnh phong!
Khoảnh khắc cậu thanh niên nhìn thấy Lục Khi Sương, hắn cười lạnh nói: “Lục Khi Sương, chưa đến nửa tháng nữa chính là ngày cưới của chúng ta, em chạy đến đây có ý gì?”
Hắn còn nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh.
Sát ý u ám!
Trong lòng cậu thanh niên đã nhận định Diệp Bắc Minh và Lục Khi Sương có quan hệ.
Diệp Bắc Minh cũng không cần thiết phải sống!
Lục Khi Sương giải thích: “Diệp thần y, anh ta là chồng chưa cưới của tôi”.