Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 287: Quả quyết sát phạt



“Chúng tôi không có tình cảm”.

“Tháng sau chúng tôi phải thành thân”.

“Anh ta cũng đến từ gia tộc ẩn thế, tên…”

“Được rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cắt lời Lục Khi Sương.

“Tôi không có hứng thú nghe vấn đề tình cảm của mấy người, càng không có hứng thú biết hắn là ai, đến từ đâu”.

“Tự ý xông vào phủ Long soái, giết hộ vệ của tôi”.

“Chỉ có một kết quả, chết!”

Nói năng có khí phách!

Lạnh như băng!

Sắt đá!

Vô tình!

Lục Khi Sương ngẩn ngơ.

Người đàn ông trẻ tuổi và hai lão giả cười đến chảy nước mắt.

“Ha ha ha! Nhóc con, mày là ai?”

Người đàn ông trẻ tuổi liên tục giậm chân.

“Giết tao hả? Ha ha ha, sợ quá đi…”

“Mày nên sợ!”

Diệp Bắc Minh bước ra, tại chỗ lưu lại tàn ảnh, xuất hiện bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.

Giơ tay túm cổ hắn.

Tốc độ quá nhanh.

Căn bản không phản ứng kịp.

“Buông cậu Dương ra!”

Hai lão giả Võ Tông hậu kỳ gầm lên.

Bọn họ không tin Diệp Bắc Minh thật sự dám giết người!

Dù cậu Dương bị túm cổ, nhưng vẫn không chút sợ hãi!

Hắn cười ác độc, trên mặt đều là vẻ điên cuồng: “Nhóc con, ha ha ha…”

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã!

Tiếng cười ngừng lại!

Cậu Dương đang định uy hiếp, còn chưa kịp nói đã bị Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ họng.

Trên mặt hắn sót lại nỗi khiếp sợ và vẻ không tưởng tượng nổi!

Mình cứ thế chết như vậy?

“A a a!!! Cậu Dương, cậu Dương!!!”

Hai lão giả Võ Tông sợ đến choáng váng, da đầu cũng muốn nổ bùm!

“Om sòm!”



Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đá thi thể cậu Dương ra ngoài, giống như một viên đạn đại báo, đập hai người nổ tung!

Lục Khi Sương ngây người, toàn thân run rẩy!

Không thể không run!

Diệp Bắc Minh quả đúng là quả quyết sát phạt!

Người của gia tộc ẩn thế, nói giết thì giết?

Quá đáng sợ!

Bây giờ chồng chưa cưới của cô ta chết rồi.

Điểm tốt, cô ta không cần phải lấy người mình không thích!

Điểm xấu, Diệp Bắc Minh gặp phiền toái rồi!

Phiền toái lớn!

Sẽ chết!

Tút tút tút!

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Bắc Minh reo lên.

Vạn Lăng Phong gọi điện tới: “Chủ nhân, tra được rồi”.

“Cảnh sau bức ảnh được nghi ngờ là một thành phố nước ngoài được đặt tên là Vantis!”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Còn gì nữa?”

Vạn Lăng Phong gật đầu: “Thời gian lâu quá rồi, những tin tức khác rất khó tìm lại được”.

“Hơn nữa, Vantis nằm ngay cách vách Vatican, là một thành thánh phương tây”.

“Người của chúng ta muốn vào đó dò tìm tin tức có hơi phiền toái!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Không cần phái người đi, chuẩn bị máy bay”.

“Ngày mai chúng ta lập tức đi Vantis”.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong đáp lại.

Cúp máy.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ.

Ngày mai sẽ phải đi Vantis, anh còn nợ Hạ Nhược Tuyết một bữa cơm!

Chuyến đi Vantis lần này chắc chắn sẽ không đơn giản.

Anh liền gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, anh lập tức quay về Giang Nam”.

“Tối nay đến nhà em ăn cơm?”

Hạ Nhược Tuyết vẫn còn đang tăng ca ở tập đoàn Tuyết Minh, nhận được điện thoại của Diệp Bắc Minh.

Có chút vui, cũng có chút mừng rỡ!

Cô ấy nhanh chóng trả lời: “Được, được!”

“Em còn chút chuyện sắp xong rồi, em thông báo cho mẹ đã”.



“Được”.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Nhược Tuyết gọi điện về nhà cho mẹ nuôi: “Mẹ, nhà còn đồ ăn không?”

“Vâng, lát nữa con dẫn người về nhà ăn cơm”.

Hạ Nhược Tuyết có chút ngượng ngùng: “Ai hả? Ừm… con rể tương lai của mẹ!”

Ầm!

Cửa phòng làm việc một lần nữa bị người khác đẩy ra.

Rất thô bạo!

Hai khuôn mặt quen thuộc chậm rãi đi tới.

Một cậu thanh niên mỉm cười nói: “Nhược Tuyết, cô mới rời khỏi Côn Luân Khư mấy năm, sao có bạn trai rồi mà không nói tôi biết”.

Sắc mặt mẹ Hạ lạnh lùng: “Nhược Tuyết, người mẹ kia còn quan trọng hơn người mẹ này?”

Tám giờ tối.

Diệp Bắc Minh mang Lục Khi Sương trở lại Giang Nam, để cô ta ở phủ Diệp trước rồi chạy thẳng đến nhà Hạ Nhược Tuyết.

Cửa nhà.

Hạ Nhược Tuyết mặc đồ thường, mặt tươi cười chờ đợi.

“Bắc Minh”.

Từ xa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ấy nhón chân và vẫy tay với anh.

Diệp Bắc Minh bước nhanh tới.

“Mau vào thôi, đồ ăn chín hết rồi”.

Vào đến sân, bố mẹ Hạ Nhược Tuyết đã chờ từ lâu.

Ông Hạ còn đặc biệt mở một bình Mao Đài quý giá, bữa ăn vô cùng hòa hợp.

Sau bữa, hai người già dọn dẹp bát đũa.

Còn Hạ Nhược Tuyết kéo tay Diệp Bắc Minh ra ngoài đi dạo, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày, em rời khỏi anh thì sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Dù em đi đâu anh cũng phải tìm em về”.

“Ách, nếu như… em nói là nếu như, đối phương rất mạnh, mạnh đến mức anh không phải là đối thủ thì sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi ngược lại.

Diệp Bắc Minh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta: “Dù kẻ địch mạnh cỡ nào, anh đều đánh nát hết!”

“Nếu như là một ngọn núi, anh liền đập sạt núi!”

“Nếu như là biển, anh sẽ san phẳng!”

“Nếu như là một gia tộc, anh liền diệt gia tộc đó!”

“Dù là ai cũng không cản được anh!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Nói năng có khí phách!

Hạ Nhược Tuyết ngây người.

Sau đó, ôm Diệp Bắc Minh, môi đỏ mọng hôn lên.

Diệp Bắc Minh trở tay ôm eo cô ấy!

Qua khoảng năm phút!