"Đúng là Diệp Bắc Minh đã chết, nhất định là có người ghen ghét tôi, cho nên mới bịa ra lời nói dối hoang đường không có thật này".
"Bệ hạ người hãy ngẫm lại đi, một mình Diệp Bắc Minh làm sao có thể giết đại quân ba trăm nghìn người chứ?"
Lúc nói ra lời dối trá này, ngay cả Wilson cũng không tin!
Đúng thế!
Một người làm sao có thể giết đại quân ba trăm nghìn người chứ?
Còn khiến toàn quân tan tác đâu?
Căn bản không có khả năng!
Ưng hoàng sững sờ, sau đó cười nói: "Hahaha, đúng thế, thân vương đại nhân của tôi, ông nói đúng".
"Hoàng đế vĩ đại nhất của ông chờ ông trở về ở cung điện Bạch Kim, đêm nay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho ông".
Cuộc gọi kết thúc.
Sau lưng Wilson đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Diệp Bắc Minh quay người đi ra ngoài phòng điều khiển: "Đi thôi".
Wilson hỏi theo bản năng: "Đi đâu?"
Ngoài phòng truyền đến mấy chữ:
"Cung điện Bạch Kim!"
...
Ưng quốc, thủ đô.
Cung điện Bạch Kim.
Đèn đuốc sáng trưng, tất cả quyền quý đỉnh cao của Ưng quốc đều tề tụ tại đây.
Thậm chí còn có một vài người Hoa có địa vị, tất cả đều trình diện, tham gia yến hội đêm nay.
Ưng hoàng ngồi trên ngai vàng.
Đột nhiên.
Một vị thân vương Ưng quốc đi tới, cung kính nói: "Hoàng đế bệ hạ, vừa rồi tôi nhận được một tin tức quân sự, nhưng tôi cho rằng đó là chuyện cười lớn nhất thế kỷ này".
Mọi người đều yên tĩnh lại nhìn người này.
Ưng hoàng cười: "Thân vương Richard, là tin tức quân sự gì?"
Thân vương Richard cười nói: "Ngay vừa rồi mới có chiến báo quân tình".
"Có một người Long quốc đã đánh tan tác đại quân ba trăm nghìn người của Ưng quốc chúng ta ở Vatican".
"Một người Long quốc, chỉ là một người Long quốc thôi!"
Thân vương Richard làm ra vẻ mặt buồn cười: "Một người giết sạch đại quân ba trăm nghìn người? Đây là chuyện nực cười nhất thế kỷ này!"
"Hahaha!"
Mọi người cười vang.
Đám quyền quý ở đây mặc lễ phục dạ hội, tay cầm ly rượu đỏ, cực kỳ ưu nhã!
"Ai nói thế chứ, lúc Chaplin đại sư còn sống cũng không thể kể được câu chuyện cười như vậy!"
"Thân vương đại nhân, là ai nói cho ông tin tức này vậy, loại người này nên bị đưa lên đoạn đầu đài!"
"Hahahaha!"
Lại có những tiếng cười truyền đến, trong đại sảnh cung điện Bạch Kim vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Ngay cả Ưng hoàng cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta đã sớm nghe được “chuyện cười” này từ một giờ trước rồi!
Lúc đám người đang cười nói vui vẻ.
Ầm!
Đột nhiên.
Một tiếng vang thật lớn.
Một người đàn ông mặc trang phục tướng quân Ưng quốc bay vào từ ngoài đại sảnh cung điện Bạch Kim.
Sau khi ông ta đâm vỡ cửa kính liền nằm trên mặt đất giống như chó chết!
Đám người tập trung nhìn vào, hít sâu: "Wilson thượng tướng!"
"Sao lại là ông ta?"
"Chết rồi!"
Một giây sau.
Một người trẻ tuổi Long quốc đầm đìa máu tươi đi tới: "Nghe nói hoàng đế của mấy người ra lệnh giết tôi? Tôi đến cho mấy người giết đây!"
Vèo!
Tất cả quý tộc Ưng quốc trong cung điện Bạch Kim quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Bắc Minh.
"Đây là ai?"
"Lại dám xông vào trong cung điện Bạch Kim?"
"Một người Long quốc? Haha, nơi cao quý như thế này cũng là nơi mà bọn họ có thể bước vào sao?"
Một vài quý tộc cười lạnh.
Còn có mấy người phụ nữ da trắng bịt mũi: "Haha, mùi máu tươi trên người cậu ta nặng quá, buồn nôn chết mất".
Vẻ mặt ghét bỏ!
Kinh ngạc, bất ngờ, khinh miệt!
Vẻ mặt nào cũng có, chỉ là không có sợ hãi và hoảng hốt!
Đồng tử của Ưng hoàng co lại, tràn ngập u ám và rét lạnh.
Sau khi nhận ra người trẻ tuổi Long quốc này, ông ta mới hoàn toàn chấn động: "Cậu là Diệp Bắc Minh?"
"Sao cậu có thể vào đây được? Cung điện Bạch Kim của tôi có võ giả bảng xếp hạng ngầm canh gác, cậu không thể vào đây được!"
Tin tức là thật!
Một mình Diệp Bắc Minh đánh đại quân ba trăm nghìn người tan tác?
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Những người mà ông nói đã bị tôi giết sạch rồi".
Đám người sững sờ!
Diệp Bắc Minh?
Diệp Bắc Minh nào?
Một tên vô danh tiểu tốt, chưa bao giờ nghe nói đến!
Bọn họ căn bản không nghĩ đến Wilson và đại quân ba trăm nghìn người.
Thân vương Charlie đẩy đám người ra đi tới, khinh miệt nói: "Người của Long quốc, là ai cho cậu tiến vào đại sảnh cung điện Bạch Kim, cậu có tư cách tiến vào nơi này sao?"
Ông ta còn chưa hiểu được tình huống.
Cộng thêm cồn rượu, ông ta trực tiếp quát: "Cậu mau cút..."
Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn, chỉ tùy ý vung tay lên.
Giọng nói dừng lại.
Máu tươi bắn tung tóe!
Ầm!
Thế mà thân vương Charlie lại phát nổ!
Đậu má!
Cứ phát nổ như vậy, ngay trước mặt một đám quý tộc Ưng quốc, trong đại sảnh cung điện Bạch Kim, cả người nổ tung.
"A!"
"Oh my God!"
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, giống như đã biến thành pho tượng.
Thậm chí còn ngừng hô hấp!
Nơi này chính là cung điện Bạch Kim!
Một người Long quốc xâm nhập vào nơi này, đập chết một vị thân vương chí cao vô thượng của Ưng quốc?
Nếu chuyện này bị truyền đi, toàn thế giới sẽ kinh ngạc đến chết!
Toàn bộ cung điện Bạch Kim hoàn toàn tĩnh mịch.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như thần chết đến từ sâu trong Địa Ngục: "Ưng hoàng..."
Anh đang định nói chuyện.
Reng reng reng…!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thế mà điện thoại của Diệp Bắc Minh lại reo lên đúng lúc này.
Anh chần chờ một chút, lấy điện thoại ra: "Alo?"
Tất cả mọi người trong cung điện Bạch Kim ngây ra, đây là chuyện gì vậy?
Một người Long quốc xâm nhập vào cung điện Bạch Kim, xem ra là không có ý tốt, bây giờ lại nghe điện thoại trước mặt mọi người?
Coi hoàng cung của Ưng quốc bọn họ là chỗ nào?
Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tiểu sư đệ..."
Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Sư huynh? Lại là anh".
Đối phương có chút xấu hổ: "Khụ khụ... Đúng, lại là anh đây".
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Xem ra gián điệp của Long quốc đã trải rộng khắp các nơi trên thế giới.
Anh vừa mới tiến vào cung điện Bạch Kim, thế mà chỗ sư huynh đã nhận được tin tức, gọi điện thoại tới.
Diệp Bắc Minh biết ý của sư huynh: "Sư huynh, không thể giết Ưng hoàng sao?"
"Hít…!"
Trong đại sảnh cung điện Bạch Kim truyền đến những tiếng hít khí lạnh thanh âm.