Thanh niên đến từ Long quốc này muốn giết Ưng hoàng sao!?
Sư huynh mạnh mẽ gật đầu: “Tiểu sư đệ, không phải là không được giết mà giết rồi sẽ phải trả cái giá đắt!”
“Nếu chẳng qua chỉ có một mình em, đương nhiên không cần phải sợ sự trả thù của Ưng quốc rồi”.
“Nhưng sau lưng em còn có hàng ngàn hàng vạn con dân Long quốc”.
“Hoàng đế Ưng quốc vừa chết, toàn bộ Âu Châu đều sẽ rung động, nếu xử lý không ổn rất dễ dẫn đến chiến tranh thế giới thứ ba bộc phát!”
“Tới khi đó, người bị thương có thể không phải là em, nhưng chắc chắn là hàng tỷ nhân dân Long quốc, em biết không?”
Nghe được những lời này.
Diệp Bắc Minh trầm mặc, anh nhẹ nhàng cười: “Tấm lòng sư huynh chứa đựng cả thế giới, em thấy xấu hổ vì không bằng!”
“Sư đệ nể mặt anh vậy”.
Anh có thể không sao cả.
Nhưng không thể bỏ mặc những người dân bình thường khác của Long quốc được.
Sư huynh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn em!”
“Không giết hoàng đế Ưng quốc là được, những thứ khác tùy em quyết định”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”
Tắt điện thoại.
Ánh mắt Ưng hoàng chợt rét lạnh, biết Diệp Bắc Minh sẽ không giết mình bèn âm trầm nói: “Diệp Bắc Minh, chuyện này, tôi…”
Xoẹt—!
Diệp Bắc Minh vung tay lên, kiếm Đoạn Long bỗng nhiên xuất hiện, một nhát chém xuống.
Ánh sáng từ thân kiếm bộc phát quét thẳng về phía Ưng hoàng!
“A!”
Vị vua nọ hét lên một tiếng thảm thiết, kiếm khí hòa lẫn với sát ý của thần chết vụt sát qua da đầu ông ta.
Chiếc vương miện quyền lực tối cao tượng trưng cho hoàng đế giờ đây đã bị chém hỏng!
Ngai vàng ở sau lưng cũng bị Diệp Bắc Thần cắt thành hai nửa.
“Đây…”
Bên trong cả tòa cung điện Bạch Kim đều chấn động!
Tất cả mọi người ai ai cũng bị dọa tới choáng váng đầu óc.
Con ngươi trợn to tới mức sắp rớt hẳn ra ngoài, cả người không nhịn được run lẩy bẩy.
Khoảnh khắc vừa nãy làm cho trái tim của mọi người ở đây gần như phát nổ, bọn họ cũng cho rằng người thanh niên của Long quốc này muốn giết Ưng hoàng!
Im lặng như chết!
Trong tòa cung điện Bạch Kim, tất cả các quý tộc đều phải dừng việc hít thở lại.
Đã hoàn toàn bị dọa sợ.
Lạch cạch—!
Một âm thanh bỗng nhiên phá vỡ sự tĩnh mịch bên trong cung điện.
Một viên kim cương cực lớn lăn xuống từ bên trên vương miện.
Ngôi sao của châu Phi!
Viên kim cương tự nhiên lớn nhất thế giới, to gần bằng một nắm đấm.
Long lanh sáng rực!
Diệp Bắc Minh vung tay, nội lực đã cuốn ngôi sao châu Phi rơi vào trong tay anh, sau đó xoay người rời đi.
Hoàng đế Ưng quốc tê liệt ngồi xuống chiếc ngai vàng giờ đây chỉ còn một nửa, mệt tới gần như kiệt sức!
…
Đêm hôm đó.
Một tin tức kinh khủng thổi quét toàn bộ Âu Châu!
Có một người đàn ông thần bí đến từ Long quốc đã nhẹ nhàng giết chết đội quân ba trăm nghìn người của Ưng quốc tại Vatican.
Cùng lúc đó.
Có người còn tận mắt nhìn thấy một vị lang thần của Lang quốc dẫn theo ba trăm tên người sói tham gia chiến đấu.
Toàn bộ bỏ mình!
Hơn một ngàn binh vương đứng đầu đến từ đội Thủy quân Lục chiến của Hùng quốc cũng chết sạch hết cả!
Tin tức vừa phát ra, khắp Âu Châu đều chấn động.
“Giả, chắc chắn là giả!”
“Một người nhẹ nhàng giết đội quân ba trăm nghìn người? Cậu thấy có hợp lý không? Cho dù là ba trăm nghìn con heo còn không giết sạch trong một đêm được nữa là!”
“Còn có người sói tham gia chiến đấu? Đùa cái gì vậy, trên đời làm gì có người sói cơ chứ!”
“Một ngàn vị binh vương của Hùng quốc có thể ngang hàng với một trăm nghìn đội quân đó!”
Phản ứng đầu tin của đám người nghe thấy tin tức này chính là không tin.
Cùng với đó là những hình ảnh và video xuất hiện đầy rẫy trên mạng.
Giữa đêm đen, bóng người tung ra một nhát kiếm, mười mấy chiếc xe tăng bọc thép đồng thời phát nổ!
Trên mặt đất toàn là thi thể của người sói.
Xen lẫn trong vũng máu là huy chương của binh vương đội Thủy quân Lục chiến.
Cả Âu Châu im lặng!
…
Âu Châu, sâu bên trong một tòa lâu đài cổ.
Một bóng đen đội nón rộng vành bước đến: “Cụ Ross, kế hoạch vây giết đã thất bại!”
“Tôi đã cảnh cáo ông rồi, Diệp Bắc Minh không dễ giết như vậy đâu!”
“Quân đội đối với cậu ta là vô dụng, một là ông dùng bom nguyên tử, còn không là một trăm vị cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng ngầm ấy”.
Người này.
Chính là người đứng đầu điện Huyết Hồn - Huyết Hồn.
Chính mắt ông ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh tiến vào đội quân ba trăm nghìn người, một kiếm chém rơi hơn ba mươi cỗ máy chiến đấu Hắc Ảnh.
Bị dọa tới nhũn cả người!
Một lão già người da trắng ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn lờ mờ không thể nhìn rõ khuôn mặt ông ta.
Huyết Hồn kinh ngạc: “Ông còn kế hoạch gì khác sao?”
Lão già da trắng gằn cười làm lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, nói: “Con trai của Lôi thần đã chết, ông cho rằng Lôi thần sẽ không có phản ứng gì sao?”
“Lang thần chết, toàn quân gồm hơn ba trăm người sói cũng đã bị tiêu diệt, dựa trên tính cách của nhân dân Lang quốc, bọn họ nhất định sẽ trả thù!”
“Còn nữa, thánh đường ở sau lưng Hồng Y đại giáo chủ…”
“Đây mới chính là những thế lực kinh khủng ảnh hưởng tới toàn thế giới!”
“Cả ba phe phái này, Diệp Bắc Minh làm gì trêu chọc nổi ai cơ chứ?”
Đôi đồng tử của Huyết Hồn không ngừng động đậy.
Chậm rãi đưa ra quyết định.
Thế nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trước mặt ông ta lại hiện lên cảnh tượng kinh hoàng khi Diệp Bắc Minh dùng tay không xé xác ba trăm tên người sói, tiến thẳng vào đại quân ba mươi nghìn người!
Đêm nay thật sự giống như địa ngục Tu La vậy.
Trở thành cơn ác mộng không tài nào quên được của ông ta.
Vài giây sau, Huyết Hồn lên tiếng: “Lão Ross, tôi phải tạm thời che giấu điện Huyết Hồn lại thôi”.
“Diệp Bắc Minh không chết thì điện Huyết Hồn của tôi cũng sẽ không lộ diện thêm lần nào nữa!”
“Nếu không thì tôi chỉ sợ điện Huyết Hồn sẽ thật sự bị cậu ta tiêu diệt”.
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Vài phút sau.
Lão già da trắng mới chật vật đáp lời: “Một cậu thanh niên của Long quốc, mới chừng hai mươi tuổi mà thôi, lại có thể có nguồn năng lượng như vậy?”
“Cha đỡ đầu, mắt chọn truyền nhân của ông thật là đáng sợ!”
…
Lúc Diệp Bắc Minh về lại Vatican thì trời đã sáng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Lục sư tỷ thờ phào nhẹ nhõm: “Tiểu sư đệ, em hơi liều lĩnh quá rồi đó!”
“Sư huynh đã gọi điện thoại báo cho chị rồi, nhờ chị coi chừng em!”
“Em thật là!”
Lục sư tỷ nắm lấy lỗ tai Diệp Bắc Minh nói: “Nếu em còn làm liều như vậy nữa thì chị sẽ tét mông em như hồi còn ở núi Côn Luân cho mà coi!”
Diệp Bắc Minh vô cùng bối rối: “Lục sư tỷ, mọi người nhìn thấy hết rồi, chừa cho em chút sĩ diện đi mà”.
Ở bên ngoài làm trời đất rung chuyển, đối mặt với đội quân ba trăm nghìn người cũng dám đánh thằng vào.