Nói xong. Ngậm miệng. Toàn bộ quá trình. Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức khiến Diệp Ngưng Huyên có chút bất ngờ! Diệp Bắc Minh biết lai lịch thân phận của mình, không kinh ngạc, bất ngờ hay vui mừng bất ngờ sao? Tại sao lại có biểu hiện này? ‘Lòng dạ hắn so với người cùng tuổi sâu hơn rất nhiều!’ Diệp Ngưng Huyên thầm nghĩ. Một lát sau, cô ta không nhịn được hỏi: “Anh… anh sao lại phản ứng vậy?” Diệp Bắc Minh cười: “Lời của cô sơ hở quá nhiều!” “Thứ nhất, mẹ tôi vì sao hai mươi ba năm trước đột nhiên lại quay về nhà họ Diệp?” “Thứ hai, bà ấy mang thai, các người không biết tôi là con của ai?” “Thứ ba, từ lời cô nói xem ra các người hẳn biết đến sự tồn tại của tôi, hơn nữa còn ở ngay Long Quốc”. “Nếu các người biết đến sự tồn tại của tôi, tại sao không đến tìm tôi”. “Thứ tư, hóa ra tôi còn có ông ngoại à?” Anh cười đầy thâm ý. “Cho dù tôi còn có ông ngoại, vì sao năm đó mẹ tôi bị đuổi giết, người được gọi là ông ngoại đó lại không ra tay?” Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Diệp Ngưng Huyên:: “Có thể có một khả năng, nhà họ Diệp các người đã làm một loại giao dịch, từ bỏ mẹ tôi?” “Dù mẹ tôi bị giết chết, đối với nhà họ Diệp các người mà nói cũng không liên quan”. “Chỉ cần nhà họ Diệp không sao là được”. Đây không phải chính là hy sinh cái không quan trọng để bảo vệ những gì quan trọng nhất. Nhìn thấy Diệp Bắc Minh phân tích mạch lạc rõ ràng. Gọn gàng ngăn nắp. Diệp Ngưng Huyên thầm kêu không ổn rồi. Bởi vì Diệp Bắc Minh không phải nói nhà họ Diệp chúng ta, mà là… nhà họ Diệp các người! Một cách nói không thân thích. Diệp Ngưng Huyên giải thích: “Chúng tôi không tìm anh là vì để bảo vệ anh”. “Hơn nữa, năm đó quả thật đã xảy ra một vài chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu”. “Chúng tôi là vì nhà họ Diệp”. Diệp Bắc Minh cười: “Để bảo vệ tôi?” “Vì nhà họ Diệp?” “Ha ha ha, thú vị”. “Vì nhà họ Diệp mà buông bỏ tôi?” Diệp Bắc Minh bật cười thành tiếng. “Năm năm trước, bố mẹ nuôi tôi bị giết, anh cả chết thảm, tôi bị người ta đuổi giết mấy tháng trời suýt chút nữa cũng chết”. “Nếu không phải chị Tiểu Yêu cứu tôi một mạng, bây giờ các người còn có thể đến tìm tôi được không?” “Bây giờ dường như nhà họ Diệp xảy ra vấn đề, các người chạy đến tìm tôi?” “Là muốn bảo tôi giúp đỡ cứu nhà họ Diệp?” Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng, giống như liếc mắt nhìn thấy tâm tư của Diệp Ngưng Huyên. Diệp Ngưng Huyên bị chấn động! Cô ta quả thật là muốn nhờ Diệp Bắc Minh giúp đỡ. Không ngờ lại trực tiếp bị nhìn thấu! Cô ta có chút kinh hãi: “Anh…” Diệp Bắc Minh hạ lệnh đuổi khách: “Đi thong thả, không tiễn!” “Anh!” Diệp Ngưng Huyên ngây người. Diệp Bắc Minh muốn đuổi cô ta đi? Giọng trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, anh đừng hối hận!” “Cút”. Diệp Bắc Minh xoay người rời đi. Anh không có một chút thiện cảm gì với người nhà họ Diệp ở Côn Luân Khư. “Cho cô ba phút, nếu cô vẫn còn ở phủ Diệp!” “Giết không tha!” Diệp Ngưng Huyên ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, cơ thể run rẩy. Cô ta có một loại cảm giác, Diệp Bắc Minh nguy hiểm hơn đám người ở học viện Thiên Thần kia!” Kéo lê cơ thể bị thương. Đi ra khỏi phủ Diệp, biến mất trong màn đêm. Sau khi rời khỏi phủ Diệp, Diệp Ngưng Huyên lấy ra một tấm lệnh bài huyền thiết. “Diệp Bắc Minh, đây là lựa chọn của anh!” “Tôi có tấm lệnh bài huyền thiết này, quay về Côn Luân Khư vẫn có thể gia nhập một thế lực siêu cấp”. Xoay người biến mất. ... Trở về phòng nghỉ ngơi. Diệp Bắc Minh vốn không coi nhà họ Diệp Côn Luân Khư ra gì. Gặp phải nguy hiểm? Liên quan đếch gì đến ông đây! Để nhà họ Diệp tự sinh tự diệt đi. Còn ông ngoại trên danh nghĩa kia, hai mươi ba năm trước bỏ mặc con gái mình bị người ta đuổi giết, bây giờ muốn anh hỗ trợ?” Anh cũng chẳng buồn phản ứng. Chết,. vậy cứ để ông ta đi chết đi! Ngồi xếp bằng. Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, tiếp theo chuẩn bị làm gì?” “Xem ra mẹ cậu thật sự đến từ Côn Luân Khư”. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vẫn cần phải tìm thấy mẹ tôi trước, tất cả có thể giải quyết dễ dàng”. “Thật ra thì Diệp Ngưng Huyên còn mang đến một tin tức khác, bố tôi là ai?” “Từ biểu hiện của Diệp Ngưng Huyên xem ra nhà họ Diệp Côn Luân Khư cũng không biết lai lịch của bố tôi”. Cau mày. Đây cũng là một ẩn số! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Thân thế của cậu vẫn rất thần bí”. “Nhưng vấn đề cũng không có gì quá lớn”. “Chỉ cần cậu không ngừng trưởng thành, trở thành chúa tể của thế giới này, một biết rõ một vài chuyện cũng đơn giản hơn nhiều”. Diệp Bắc Minh đồng ý với tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Trưởng thành! Thực lực! Chỉ cần đủ thực lực, tất cả đều được giải quyết dễ dàng. Bỗng nhiên. Chân mày anh động đậy, có người tới! Một bóng hình xinh đẹp mặc đồ ngủ rón rén đẩy cửa đi vào. Diệp Bắc Minh suy nghĩ, đóng kín cùng chung cảm giác với tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Một mùi hương cơ thể phả vào mặt. Đánh lén! Quá nhanh! Diệp Bắc Minh không phản ứng kịp: “Nhược Tuyết?”