Đan dược được chia thành các loại: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, thiên phẩm.
Đan dược từ bậc cực phẩm trở xuống không có đan văn.
Từ cực phẩm trở lên!
Một vệt đan văn là hoàng phẩm.
Hai vệt đan văn là huyền phầm.
Ba vệt đan văn là địa phẩm.
Bốn vệt đan văn là thiên phẩm.
Số lượng đan văn càng nhiều có nghĩa là cấp bậc càng cao.
Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Đây chính là Tố Thể Đan sao?”
Suốt mười mấy giờ đồng hồ không ăn uống không ngủ nghỉ, cuối cùng cũng thành công.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thể tin được: “Nhóc con giỏi lắm, lần đầu tiên luyện chế đan dược cấp địa phẩm đã thành công”.
“Giờ đây cậu đã được xếp vào tổng số chín mươi người đứng đầu trong các thời kỳ kí chủ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi”.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Được đó, ông như thế này là đang khen ngợi tôi hay là đả kích tôi vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hì hì: “Đương nhiên là khen rồi”.
Diệp Bắc Minh không rảnh khua môi múa mép với ông ta.
Đi thẳng ra khỏi mật thất.
Vương Như Yên canh giữ ngay tại cửa mật thất, thấy Diệp Bắc Minh đi ra bèn nói: “Tiểu sư đệ, thành công rồi à?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thành công rồi”.
Vương Như Yên thoáng sửng sốt, sau đó hết sức vui mừng đáp: “Tiểu sư đệ, em thật sự quá làm cho người ta kinh ngạc”.
“Đi, mau đến cứu Cửu sư tỷ”.
Hai người nhanh chóng tiến vào phòng của Cửu sư tỷ.
Lục Tuyết Kỳ đang cùng Cửu sư tỷ nói chuyện.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cửu sư tỷ, đây là Tố Thể Đan”.
“Ăn vào có thể giúp trùng tu gân mạch và đan điền”.
Hoàng hậu Hồng Đào nhìn Tố Thể Đan, thân thể run lên: “Tiểu sư đệ, cảm ơn em”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu: “Cửu sư tỷ, chị cũng là vì cứu em mà”.
“Được rồi, đừng để lãng phí thời gian, hồi phục càng sớm càng tốt mà”.
“Chỉ có điều chỉ với một viên Tố Thể Đan có lẽ không phục hồi hoàn toàn được, chị phải ăn nhiều thêm mấy viên”.
“Được”.
Hoàng hậu Hồng Đào không chần chờ thêm nữa.
Cầm lấy một viên Tổ Thể Đan nuốt thẳng xuống bụng.
Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn nhau một cái rồi yên lặng lui ra ngoài.
Lục Tuyết Kỳ hạ lệnh: “Từ giờ trở đi, tất cả mọi người đều bị cấm lại gần căn phòng này trong phạm vi trăm mét”.
“Kẻ nào vi phạm, cho dù là lí do gì cũng giết chết không tha!”
Trong bóng tối lập tức có người trả lời: “Vâng!”
Mấy chục bóng dáng âm thầm tản ra.
Hai cô gái một trước một sau, lần lượt canh gác bên ngoài.
Sau khi uống Tố Thể Đan, sắc mặt của hoàng hậu Hồng Đào ngay lập tức đỏ bừng.
Cô ấy cắn chặt răng, gánh chịu nỗi đau to lớn.
Cả người giống như bị xé rách vậy!
Để thiết lập lại gân mạch cùng với đan điền thì cần phải nghiền nát hết tất cả gân mạch và đan điền cũ, sau đó mới gây dựng lại!
Mười lăm phút đã trôi qua.
Cả người hoàng hậu Hồng Đào đã ướt đẫm mồ hôi.
Quần áo dính cả vào da.
Dáng người hoàn mỹ lộ ra ngoài.
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng Cửu sư tỷ, sợ xảy ra biến cố gì.
Một tiếng đồng hồ sau.
Nét mặt của sư tỷ đã tốt hơn rất nhiều, bên ngoài cơ thể bắt đầu xuất hiện một lớp chất bẩn.
Khoảng chừng mười mấy tiếng trôi qua.
Cửu sư tỷ cuối cùng cũng mở mắt, khóe môi khẽ mỉm cười: “Tiểu sư đệ, chị bình phục rồi”.
Vù!
Một luồng hơi thở bậc thánh mãnh liệt phát ra.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cửu sư tỷ, chị là Võ Thánh sao?”
“Từ từ đã, mẹ nó!”
“Chị vừa mới hồi phục lại, thực lực lẽ ra phải vô cùng yếu ớt mới đúng, sao lại có thể có sức mạnh của Võ Thánh được?”
“Không lẽ sức mạnh thật sự của chị còn đáng sợ hơn cả Võ Thánh ư?”
“Ôi!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh, cả gương mặt đều đang rung động.
Đôi mắt của hoàng hậu Hồng Đào co giật: “Uầy… Khụ khụ, haha, tiểu sư đệ, em hiểu nhầm rồi”.
“Vốn dĩ chị chỉ mới đạt tới cảnh giới Võ Tôn mà thôi”.
“Vừa nãy ăn Tổ Thể Đan vào cho nên mới không cẩn thận đột phá”.
“Ừm, là như vậy đó”.
Cửu sư tỷ vừa nói vừa gật gù.
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Chị nghĩ rằng em sẽ tin sao?”
Lúc này.
Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ cũng xông vào trong, thấy hoàng hậu Hồng Đào đã phục hồi thì tiến lên kiểm tra một lượt, có cảm giác không tài nào tưởng tượng nổi.
Diệp Bắc Minh còn muốn tiếp tục tra hỏi về cảnh giới thật sự của Cửu sư tỷ.
Đã bị ba cô gái hợp tác cùng nhau đẩy ra khỏi phòng.
“Được rồi tiểu sư đệ, em đi ngủ nhanh đi”.
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn chị”.
Diệp Bắc Minh chỉ đành bó tay.
Luyện đan suốt mười mấy tiếng, cộng thêm bảo vệ cho Cửu sư tỷ thêm mười tiếng tiếng đồng hồ nữa.
Xấp xỉ đã gần ba mươi tiếng chưa được chợp mắt rồi.
Hai tròng mắt của Diệp Bắc Minh đầy tia máu.
Thật sự cực kì mệt!
Anh đi thẳng về căn phòng mà Bát sư tỷ chuẩn bị cho mình, thậm chí không thèm đánh răng rửa mặt mà đã nhào thẳng xuống giường.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Vô tình đụng phải một cơ thể mềm mại.
Huỵch!
Diệp Bắc Minh hoảng sợ bò dậy, vừa lúc đối mặt với cặp mắt ngây thơ của Trần Lê Y: “Sao cô lại ở đây?”
Vẻ mặt Trần Lê Y rất vô tội: “Thiếu chủ, anh… Chẳng phải anh đã bảo là… Hôm sau lại nói sao?”
.
.
Khuôn mặt Trần Lê Y đầy vẻ vô tội, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.
Hơi sợ mà cũng hơi mong chờ.
Con nhóc này đang mặc đồ ngủ, còn tạm được, không phải là trần truồng.
Nhưng mà cứ như là xuất hiện từ hư vô vậy!
Lúc còn ở núi Thái Hành, kêu cô ấy nhảy xuống dưới vách đá cô ấy cũng nhảy thẳng xuống luôn.
Hoàn toàn không do dự chút nào!
Rõ ràng là Thập sư tỷ đang nói giỡn, con nhóc này lại thật sự leo lên giường chờ anh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái, không biết cô nhóc nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ là đơn thuần từ khi còn nhỏ, hoặc là đầu óc không bình thường?
Anh lắc lắc đầu, quay người lại rời đi.
Qua tới căn phòng bên cạnh rồi lôi điện thoại di động ra.
Gửi cho Vạn Lăng Phong ba chữ: “Cửu Thiên Tuế!”
Trong một lần ở Cao Ly Quốc anh đã biết đến cái tên này.
Có một cảm giác mông lung rằng trên người mẹ mình giấu diếm vô số bí mật!
Mẹ xuất thân từ nhà họ Diệp của Côn Luân Hư?
Sức mạnh của mẹ chắc chắn cao hơn nhiều so với những người tu võ bình thường khác!
Theo lý mà nói mẹ hoàn toàn có thể bảo vệ được anh, giữ anh ở bên người.
Là loại lực lượng gì mà có thể làm cho một người phụ nữ vừa sinh xong đã phải ngay lập tức rời khỏi đứa con của chính mình cơ chứ?