Một giấc ngủ tỉnh lại đã là buổi sáng. Diệp Bắc Minh mở to mắt, phát giác một người đang ngồi xổm bên cạnh giường. Như một con vịt nhỏ gật lên gật xuống. Ngồi ngủ gà ngủ gật. "Mẹ!" Diệp Bắc Minh bật dậy. "Á!" Trần Lê Y giật nảy mình, đầu đập bụp vào mép giường, trán lập tức đỏ rực. "Tại sao cô lại ở chỗ này?" "Tôi... Thiếu chủ anh ngủ rồi, tôi thân là tỳ nữ, đương nhiên phải hầu hạ gần anh". Diệp Bắc Minh choáng váng: "Cô đã ở đây bao lâu?" Trần Lê Y nhìn thoáng qua đồng hồ: "Chắc tầm bảy, tám tiếng". Biểu cảm Diệp Bắc Minh quái dị: "Cho nên, tối hôm qua, tôi vừa mới nằm ngủ thì cô lại đến?" "Dạ". Trần Lê Y gật gật đầu. Diệp Bắc Minh sầm mặt, truyền âm hỏi: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có người tới mà ông cũng không nhắc nhở tôi?" Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến, có vài phần kỳ ảo: "Tôi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không phải bảo mẫu của cậu". Diệp Bắc Minh phản bác: "Nếu như cô ấy muốn giết tôi thì sao?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Nhóc, với thực lực của cô ấy, cộng với tầng thứ nhất Cửu Chuyển Kim Thân quyết của cậu". "Dù cậu có cho cô ấy một cây đao, cô ấy cũng không chém phá da của cậu được". "Cậu thật sự gặp phải nguy hiểm thì tôi mới nhắc nhở cậu, một người phụ nữ vô hại ở bên cạnh cậu, cậu làm tôi nhắc nhở cậu thế nào?" Diệp Bắc Minh: "..." Hình như lý lẽ là thế thật. Mặc dù Trần Lê Y có chút võ công. Nhưng cũng chỉ chừng võ giả cấp Huyền. Đối phó người bình thường vậy là đủ. Nhưng ở trước mặt những võ giả khác thì hoàn toàn không đáng chú ý. Diệp Bắc Minh nhìn Trần Lê Y: "Hay là cô đi trước đi". "Hả?" Trần Lê Y lập tức luống cuống, vô cùng đáng thương đáp: "Thiếu chủ, anh không cần tôi nữa sao?" "Đừng đuổi tôi đi được không? Tôi... Tôi không có nơi để đi". "Tôi rất nghe lời, làm gì cũng được". Đôi mắt cô ấy lập tức đỏ lên. Bố mẹ cô đã bị Khương Ngọc Châu giết. Cô thì được Diệp Bắc Minh cứu. Diệp Bắc Minh có thể xem như ân nhân của cô. Đồng thời. Từ nhỏ, Trần Lê Y đã được nhà họ Khương đào tạo trở thành tỳ nữ, nhất thời tư tưởng rất khó thay đổi. Bằng không với nhan sắc của cô ấy, dù tùy tiện tìm một công ty quản lý để ra mắt. Với dáng vẻ xinh đẹp, nhu nhược đáng thương và đôi mắt long lanh. Vừa ra mắt sẽ cực kỳ nổi tiếng! Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không đuổi cô đi, tôi muốn rời giường rửa mặt". "Cô đi ra ngoài trước đi". Trần Lê Y nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Bắc Minh vừa mới dậy, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa. Trần Lê Y xông tới, tay bưng một chậu nước. Cô đúng lúc nhìn thấy đường cong cơ thể hoàn mỹ, cơ bắp mạnh mẽ và nước da khỏe mạnh của Diệp Bắc Minh. Tất cả chúng đập thẳng vào mắt Trần Lê Y! Con ngươi cô ấy kịch liệt co rút, trái tim cũng đập cuồng loạn. Diệp Bắc Minh nhìn cô ấy: "Cô muốn làm gì?" Trần Lê Y ngơ ngác đáp: "Tôi... Tôi muốn đi lấy nước cho anh rửa mặt". Diệp Bắc Minh đã thành thói quen: "Không cần, cô đi ra ngoài trước đi". Trần Lê Y chật vật bước ra ngoài. Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng cô ấy, lẩm bẩm: "Dù có hơi thẳng đuột, nhưng được cái nghe lời". "Hầu hạ người không quá ổn, có lẽ có thể đào tạo theo hướng tiểu đội Sát Thần". Tôn chỉ thứ nhất của thành viên tiểu đội Sát Thần chính là nghe lời. Thứ hai là nghe lời! Thứ ba vẫn là nghe lời! Bất kỳ ai, chỉ cần tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, tuyệt đối kinh khủng. Sau khi tắm xong, Diệp Bắc Minh đi tới. Trần Lê Y đứng canh ở cửa, vô cùng hồi hộp. Diệp Bắc Minh nói thẳng: "Cho cô một cơ hội cuối cùng, cô chắc chắn muốn đi theo tôi?" Trần Lê Y gật đầu lia lịa. Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Nếu như vậy, tôi sẽ không nói thêm gì nữa". "Tôi có một con đường rất phù hợp với cô, nhưng có hơi đẫm máu, có lẽ cô sẽ không quá thích ứng". "Nhưng nếu cô đã quyết định, vậy không có khả năng lùi về phía sau, cô chắc chắn chứ?" Trần Lê Y kiên định trả lời: "Tôi chắc chắn". "Được!" Diệp Bắc Minh trực tiếp ném cho cô ấy một quyển võ kỹ: "Tự mình tu luyện đi". "Giờ tạm thời cô sẽ đi theo tôi, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ cho cô". "Những nhiệm vụ này có thể sẽ khiến cô mất mạng, nhưng bây giờ cô đã không còn đường lùi nữa". Trần Lê Y sững sờ. Cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua võ kỹ Diệp Bắc Minh ném tới! Hít sâu một hơi. "Võ kỹ cấp Thiên?" Dù ở gia tộc Cổ Võ, võ kỹ cấp Thiên cũng là bí mật bất truyền! Thế mà Thiếu chủ trực tiếp ném cho cô ấy một quyển võ kỹ cấp Thiên? Lại một lần Trần Lê Y cảm thấy đi theo Diệp Bắc Minh không sai. Cô nhận lấy võ kỹ cấp Thiên, nhanh chóng đi theo phía sau Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh tìm một vòng, phát hiện cả ba vị sư tỷ đều không thấy: "Bận rộn như vậy sao?" Anh còn đang muốn xem xem Cửu sư tỷ khôi phục như thế nào. Không gặp được ba vị sư tỷ, anh đành phải trở về phủ Long Soái. "Từ giờ trở đi, cô sẽ quản lý phủ Long Soái". "Tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, cô có thể quản không?" Trần Lê Y nhìn quanh phủ Long Soái, bị kinh ngạc không nói nên lời với vẻ xa hoa bên trong. Cho dù là nhà họ Khương cũng không xa hoa đến vậy. Cô ấy gật đầu lia lịa: "Được, tôi có thể". "Đi". Diệp Bắc Minh đi thẳng đến phòng sách. Suy tư một lúc, anh gọi điện cho một người: "Thư ký Tiền, hỏi anh một người". Thư ký Tiền đang họp, nhận được điện thoại của Diệp Bắc Minh, anh ta ra hiệu cuộc họp tạm dừng. Sau đó đi ra phòng họp. Mọi người đồng loạt sững sờ. "Ai có mặt mũi lớn như vậy?" "Có thể làm thư ký Tiền tạm dừng cuộc họp giữa chừng, còn đi ra ngoài nghe?" Mọi người khe khẽ bàn luận. Thư ký Tiền đi ra bên ngoài phòng họp: "Long Soái, ngài nói đi!" Diệp Bắc Minh nói: "Điều tra giúp tôi một người". Thư ký Tiền mỉm cười: "Đơn giản, chỉ cần Long Quốc có hồ sơ, bất kỳ người nào tôi cũng có thể tra được". "Cửu Thiên Tuế, cậu có thể tra được không?", Diệp Bắc Minh hỏi lại. "Cái gì?!" Thư ký Tiền kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh: "Long Soái, ngài điều tra Cửu Thiên Tuế làm gì?" Diệp Bắc Minh cảm thấy không đơn giản.