Với thân phận của thư ký Tiền, chuyện gì mà có thể khiến anh ta khiếp sợ đến như vậy? Hiển nhiên, Cửu Thiên Tuế này không phải người bình thường. "Sao vậy? Khó quá sao?" Giọng điệu thư ký Tiền nghiêm nghị: "Long Soái, đây không phải vấn đề có khó hay không". "Vừa rồi tôi đã nói với ngài, chỉ cần là người Long Quốc có hồ sơ, tôi đều có thể điều tra được". "Nhưng Cửu Thiên Tuế này... Ông ta không có hồ sơ". Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ồ?" Xem ra anh đã tìm đúng hướng rồi. Vẻ mặt thư ký Tiền không ngừng thay đổi: "Long Soái, nếu như ngài muốn tra người khác, tôi có thể giúp một tay". "Chỉ có Cửu Thiên Tuế này, ngài... vẫn là thôi đi". "Tôi còn đang họp, để nói sau..." Thư ký Tiền vội vã cúp điện thoại. Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng lấp lóe, từ cách cư xử của thư ký Tiền mà nói, anh thật sự tìm đúng người. "Cửu Thiên Tuế? Có lai lịch gì?", con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại. Chợt. Anh bộc phát ra một cỗ sát ý động trời: "Tao mặc kệ mày có lai lịch gì, dám đụng đến mẹ của tao đều phải chết!" Nói năng khí phách! Sau khi cúp điện thoại, thư ký Tiền lại gọi thêm một cuộc nữa: "Long chủ, Long Soái đã tra được đến Cửu Thiên Tuế". "Chuyện năm đó, e rằng càng ngày càng không gạt được". Diệp Bắc Minh mới vừa cúp điện thoại của thư ký Tiền không bao lâu, Vạn Lăng Phong gọi đến: "Chủ nhân, có hơi đáng sợ". Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?" Vạn Lăng Phong ngưng trọng đáp: "Tối hôm qua cậu gửi cho tôi ba chữ "Cửu Thiên Tuế", để tôi đi điều tra". "Người của tôi tra xét suốt một đêm, tin tức liên quan tới Cửu Thiên Tuế chỉ có một vị đại thái giám thời cổ đại". "Tôi biết người ngài muốn tìm chắc chắn không phải vị thái giám cổ đại này". Diệp Bắc Minh gật đầu: "Nói thừa, tôi muốn tìm một người còn sống sờ sờ". Vạn Lăng Phong mở miệng: "Đây mới là điểm có vấn đề, tôi lợi dụng tất cả mạng lưới quan hệ, tìm khắp rất nhiều hồ sơ". "Ngoại trừ đại thái giám Cửu Thiên Tuế trong sách lịch sử kia ra, trong hiện thực hoàn toàn không có người này". "Tôi biết chủ nhân sẽ không để cho tôi đi tìm một người không tồn tại". "Nếu người này còn tồn tại, vậy thì tại sao tôi lại không tra được?" "Giờ chính là xã hội hiện đại, thời đại của dữ liệu lớn!" Thời đại của dữ liệu lớn. Chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có dấu vết để lại. Dù là người chết. Cũng có các loại ghi chép. Ghi chép trên internet không có khả năng hoàn toàn xóa đi. Nếu như có thể xóa đi tất cả ghi chép, như vậy người này cũng quá đáng sợ. Trong lúc mơ hồ. Diệp Bắc Minh cảm thấy như thể có một bàn tay to lớn đang âm thầm thúc đẩy hết thảy! Anh trầm tư: "Được rồi, không cần điều tra nữa". Vạn Lăng Phong kỳ quái hỏi: "Chủ nhân, tại sao lại không cần tra xét?" Diệp Bắc Minh cười lạnh đáp: "Nếu người khác đã không muốn để cho ông điều tra, dù có tra thế nào cũng vô dụng". "Cửu Thiên Tuế này muốn giết ta, chắc chắn không chỉ có lần này". "Có lần này sẽ còn những lần khác, một ngày nào đó sẽ để lộ sơ hở". "Ông tiếp tục tra xét tin tức về mẹ của tôi, xem sau khi rời khỏi Vantis, rốt cuộc bà ấy đã đi đâu!" "Vâng". Diệp Bắc Minh cúp điện thoại. Ý thức của anh trực tiếp tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Chiến đấu với hình nộm. Sau bảy, tám tiếng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên mở miệng: "Nhóc, đừng huấn luyện nữa, có người tới". "Ai?" Diệp Bắc Minh dừng lại. Ý thức của anh còn đang ở trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tháp Trấn Ngục đã nhắc nhở anh chuyện bên ngoài. Chỉ sợ có nguy hiểm sắp đến! Quả nhiên. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tổng cộng bốn người, một người trẻ tuổi, Võ Hoàng trung kỳ". "Ba người khác, Võ Thánh!" "Ba Võ Thánh?" Chớp mắt, ý thức Diệp Bắc Minh trở về bản thể. Phủ Long Soái mới thành lập, không có người. Lúc này yên tĩnh lạ thường. Diệp Bắc Minh vừa mới đứng dậy, liền thấy một người trẻ tuổi và ba lão già nghênh ngang đi từ ngoài phủ Long Soái vào. Một người mọc râu dê. Một người hơi mập, sắc mặt hồng hào. Người cuối cùng đeo một thanh kiếm to đến thái quá. Mùi máu tanh truyền đến. Binh sĩ Long Hồn canh giữ ngoài cửa lớn phủ Long Soái e rằng dữ nhiều lành ít. "Haha, nhóc con rất cảnh giác!" Một tiếng cười cuồng dã truyền đến. Bốn người đi vào trong sảnh chính. Khương Thừa chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cửu trưởng lão, Thập Tam trưởng lão, Thập Thất trưởng lão, cậu ta chính là Diệp Bắc Minh". "Người của nhà họ Khương?" Giọng Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, không hề dao động. Khuya ngày hôm trước, tại đỉnh núi Thái Hành, người này từng ở cùng một chỗ với đám người nhà họ Khương. Trên mặt Khương Thừa toàn là ngạo mạn: "Diệp Bắc Minh, tao nói cho mày biết, bọn tao đến từ nhà họ Khương địa bàn Côn Luân". "Mục đích đến đây rất đơn giản, có phải mày biết một loại võ kỹ phi hành đúng không?" Diệp Bắc Minh cười gật đầu: "Mày nói, là cái này sao?" Một giây sau. Dưới chân Diệp Bắc Minh bay lên không, cách xa mặt đất chừng một mét, vững vàng đứng trong không khí. Xung quanh yên tĩnh lại! Ba lão già nhà họ Khương hồ đồ, trong nháy mắt đôi mắt nhuốm đẫm tham lam. Sau mấy giây, Thập Thất trưởng lão đột nhiên phản ứng lại: "Thật là võ kỹ phi hành, Khương Thừa, lần này cậu lập công đầu!" Khương Thừa vui mừng quá đỗi: "Cảm ơn Thập Thất trưởng lão". Cửu trưởng lão và Thập Tam trưởng lão cũng không khỏi kích động. Một khi bọn họ có được võ kỹ phi hành, tương đương với việc xe tăng biến thành máy bay. Con mẹ nó, chính là biến chất! "Thằng nhóc, mày...", Thập Tam trưởng lão đang muốn nói chuyện, làm Diệp Bắc Minh giao võ kỹ phi hành ra. Bỗng nhiên. Diệp Bắc Minh lại chủ động ra tay, anh như một viên đạn pháo bắn ra ngoài. Trong tay anh có thêm thanh kiếm Đoạn Long, hung hãn đánh về phía Thập Tam trưởng lão đứng gần trước mặt anh nhất. Mọi người đều ngẩn ngơ!