Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 484: Bôi thuốc



Từ từ bước tới.

Đi đến trước mặt ông lão bị thương kia.

Anh nhấc chân lên hung hăng giẫm xuống.

Rầm!

Một đạp của anh đã giẫm nát ngực người nọ.

Tiêu Dung Phi chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh, hô hấp trở nên dồn dập, lòng nghĩ thầm: đây là Võ Thần đấy, thế mà lại chết chỉ bằng một đạp thôi ư?

Tuy rằng... tuy người nọ bị thương nhưng không thể nào không chịu nổi một chiêu thế được chứ?

Ông lão cuối cùng của nhà họ Võ nổi trận lôi đình hét lên: “Ranh con, đồ khốn nạn thối tha!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi cho ông một cơ hội, tự phế võ công rồi cút ra ngoài”.

“Cậu! Nằm! Mơ! Đi!”

Ông lão cắn răng, gằn từng chữ nói: “Kim Cương Bất Hoại Thần Công! Chết cho lão!”

Chân nguyên cả người ông ta xoay chuyển, nước da biến thành màu vàng như hóa thân thành một người bằng vàng.

Rồi lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như bom đạn.

“So tố chất thân thể với tôi à?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười.

Anh cất kiếm Đoạn Long!

Vút!

Anh bước từng bước tới, lao người về phía ông lão.

Cơ thể hai người họ va vào nhau.

Răng rắc.

Ông lão kia bay ngược ra ngoài, xương cốt toàn thân nứt gãy.

Rồi ông ta lăn ra đất, phun ra ngụm máu tươi, định mở miệng nói gì đó.

Bỗng có một bóng người xông tới, một đạp giẫm xuống.

Cảnh tượng cuối cùng mà ông ta nhìn thấy đó là đế giày thể thao.

Rầm!

Rồi đầu nổ tung như trái dưa hấu.

“Ui!”

Tiêu Dung Phi sững sờ, đứng tại chỗ như trời trồng, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh.

Đây đã là hai Võ Thần rồi đó, ba Võ Đế đỉnh phong đã bị người nọ giết trong chớp mắt vậy ư?

Nhưng khí tức anh tỏa ra đó là cảnh giới Võ Tôn trung kỳ mà!

Anh thật sự chỉ là một võ giả Võ Tôn trung kỳ thôi?

Võ Tôn trung kỳ giết Võ Đế trong nháy mắt?

Còn chân đạp chết Võ Thần nữa chứ?

Đây là điều vô lý gì thế?

Tiêu Dung Phi trầm giọng: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đến từ thế giới phàm tục thật sao?”



Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt đáp: “Chúng ta đã từng gặp nhau ngoài phủ Long Soái đấy, cô không nhớ à?”

Tiêu Dung Phi gật đầu trả lời: “Nhớ”.

“Nhưng cảnh giới của cậu lúc ấy chẳng khác nào rác rưởi”.

“Tôi dùng một đầu ngón tay đủ nghiền chết cậu rồi!”

“Nhưng mà bây giờ...”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Bây giờ thì sao?”

Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Bây giờ cậu rất đáng sợ, tôi chưa bao giờ gặp qua võ giả nào như vậy cả”.

“Cho dù có ở trong Tuyết Thần cung thì cũng không thể nào gặp chuyện người ở cảnh giới Võ Tôn giết chết Võ Đế, thậm chí là Võ Thần được!”

“Chẳng trách cậu là sư đệ của Như Tranh!”

Diệp Bắc Minh cảm thấy hứng thú bèn hỏi: “Quan hệ của cô với sư tỷ của tôi thế nào vậy?”

Tiêu Dung Phi đáp: “Bạn bè tốt”.

Diệp Bắc Minh hơi đăm chiêu nhưng cũng gật đầu.

Bỗng nhiên.

Phụt...!

Tiêu Dung Phi phun ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo té ngã xuống đất.

Diệp Bắc Minh bước lên, ôm lấy cô ta: “Vết thương của cô rất nghiêm trọng, cái đao trước ngực này chí mạng thật!”

“Hơn nữa, cô còn trúng độc à?”

Diệp Bắc Minh ôm vòng eo thon nhỏ, chạm vào mông cô ta.

Một cảm giác hệt như điện giật lan khắp người Tiêu Dung Phi.

Cảm giác ấy thật tê tái.

Tiêu Dung Phi hơi thẹn thùng nói: “Cậu... Cậu buông ra đi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Rồi anh lưu loát buông tay.

“Á!”

Tiêu Dung Phi hét lên, người mất thăng bằng té ngã.

Miệng vết thương ở chỗ trái tim bị rách.

Máu tươi tuôn ra không ngớt.

Cô ta khổ ải ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”

Tức là đến sức nói chuyện cô ta còn chẳng còn, thế là trước mắt tối sầm rồi chìm trong cơn mê.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn Tiêu Dung Phi.

Anh khoát tay.

Xé rách quần áo của cô ta.

Một phần da thịt trắng ngần lộ ra trước mắt anh.

Anh nhướng mày, nhìn vết thương ở chỗ trái tim: “Coi như cô may mắn gặp được tôi!”

Diệp Bắc Minh đưa tay đè lại miệng vết thương của Tiêu Dung Phi.



Rồi nhổ cái đao kia ra.

“Ưm...”

Tiêu Dung Phi kêu rên, dần tỉnh lại vì đau đớn.

Cô ta kinh ngạc phát hiện quần áo của mình đã bị xé rách.

Hơn nữa.

Tay của Diệp Bắc Minh còn đặt trên ngực mình, thế là Tiêu Dung phi nổi giận: “Cậu!”

“Đồ khốn này, cậu dám làm chuyện đồi bại ấy với tôi à?”

“Tôi phải giết cậu!”

Cô ta cầm bảo kiếm của mình lên chém về phía Diệp Bắc Minh.

Keng...!

Diệp Bắc Minh thuận tay bắt lấy mũi kiếm, giọng nói lạnh lùng bảo: “Tôi đang cứu cô, nếu cô muốn chết thì động thủ tiếp đi”.

“Cô sống hay chết không có quan hệ gì với tôi nữa”.

Rồi anh dùng sức một chút!

Cướp lấy thanh kiếm trong tay Tiêu Dung Phi vứt qua một bên.

Tiêu Dung Phi trừng mắt nhìn anh hỏi: “Cậu đang cứu tôi hả?”

“Rõ ràng là cậu sàm sỡ tôi mà!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp trả: “Dựa vào vết thương của cô, nếu không làm vậy thì cô bảo tôi xuống tay chỗ nào đây?”

“Nếu là một bác sĩ thì sẽ cứu cô kiểu gì đây?”

Anh vừa nói vừa nhanh tay cứu người.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mấy cây ngân châm đâm xuống ngực Tiêu Dung Phi.

Máu đã được cầm.

Tiêu Dung Phi sững sờ, hóa ra tên nhóc này đang cứu mình thật à?

Chứ không phải cố tình sàm sỡ mình.

Gương mặt xinh xắn của cô taq ửng đỏ, rồi cứ thế nằm dài trên mặt đất dùng một tay che mắt.

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh lấy ra một lọ thuốc bột: “Đây là Sinh Cơ Tán, nó có thể giúp cô lành miệng vết thương”.

“Vả lại còn không để lại sẹo, cô tự bôi đi!”

Bình thuốc được đặt trên ngực Tiêu Dung Phi.

Tiêu Dung Phi nâng tay chộp lấy bình thuốc.

Vết thương của cô ta quá nặng, hơn nữa bản thân còn bị trúng độc nên bây giờ không có chút sức nào: “Hay là... hay là cậu bôi giúp tôi được không?”

Diệp Bắc Minh không lan man.

Anh cầm bình thuốc lên đổ Sinh Cơ Tán vào lòng bàn tay rồi bôi lên ngực Tiêu Dung Phi.

“Ưm!”

Cơ thể Tiêu Dung Phi căng cứng, đầu ngửa ra đằng sau.