Loại cảm giác đi kèm với đau đớn kịch liệt này cứ như là bị điện giật, khiến cho ánh mắt cô ta dần trở nên mơ hồ!
Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi, biết rằng độc tính trong người đang phát tác.
Bèn thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm giúp cô ta giải độc!
Mười lăm phút sau.
Tiêu Dung Phi thay một bộ quần áo khác, chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình: “Chuyện này không được phép nói cho bất kỳ người nào!”
Cô ấy vung tay, từ bên trong chiếc nhẫn chứa vật lấy ra một cái lệnh bài màu đen.
Thẳng tay ném qua cho Diệp Bắc Minh: “Thứ này cậu giữ đi, dựa vào thiên phú của cậu nếu như tiến vào đất tổ của Côn Luân Hư một chuyến, có lẽ sẽ có chút cơ hội”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Lệnh bài huyền thiết?”
Miếng lệnh bài màu đen này giống y hệt như lệnh bài huyền thiết mà mẹ để lại!
Bên trong chiếc nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh cũng có một mảnh.
“Cậu biết thứ này ư?”
Lần này đến lượt Tiêu Dung Phi bất ngờ.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lệnh bài huyền thiết không phải là một loại lệnh bài mà các tông môn cấp hai kia tạo ra hay sao?”
“Nghe bảo rằng chỉ cần lấy được lệnh bài huyền thiết là có thể dùng nó để gia nhập bất kỳ tông môn cấp hai nào”.
“Còn có thể nhận được tài nguyên tu luyện!”
Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Giả, tất cả đều là giả”.
“Mấy tông môn cấp hai đó thả tin tức này ra chỉ là vì để cho những ai không biết sau khi lấy được lệnh bài huyền thiết, sẽ giao nó ra cho bọn họ”.
“Tác dụng thật sự của lệnh bài huyền thuyết là để bước vào bên trong đất tổ của Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh hơi chút cảm thấy hứng thú: “Đất tổ của Côn Luân Hư?”
“Đó là nơi nào?”
Chẳng lẽ…
Mẹ để lại một miếng lệnh bài huyền thiết, hoàn toàn không phải là vì muốn cậu tham gia vào thế lực cấp hai ở Côn Luân Hư.
Mà là để cậu tiến vào đất tổ của Côn Luân Hư?
Tiêu Dung Phi kiêu ngạo cười một tiếng: “Cậu đi đi rồi biết, nơi đó có muôn vàn nguy hiểm”.
“Nhưng mà cơ hội cũng rất cao, có thể thay đổi số mệnh của cậu!”
“Nếu như vận may của cậu tốt thì còn có khả năng nhận được võ kỹ cấp thần, hay thậm chí là võ kỹ cấp thánh”.
Võ kỹ cấp thần?
Võ kỹ cấp thánh? Bản thân mình đã có mấy loại rồi!
Nếu như đây là sự thật, thế thì sức hấp dẫn đối với anh cũng không phải là quá lớn.
Tội tình gì phải đi mạo hiểm!
Tiêu Dung Phi còn nghĩ rằng Diệp Bắc Minh sẽ xao động.
Không ngờ rằng Diệp Bắc Minh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có vậy thôi à?”
Tiêu Dung Phi trợn tròn mắt: “Thái độ của cậu vậy là sao?”
“Cậu có biết võ kỹ cấp thành có ý nghĩa như thế nào không hả?”
Diệp Bắc Minh lười không muốn lảm nhảm cùng Tiêu Dung Phi.
Đi về phía thi thể của năm lão già nhà họ Võ.
Cầm lấy chiếc nhẫn chứa vật của tất cả bọn họ.
Tiêu Dung Phi nhắc nhở một câu: “Diệp Bắc Phong, cậu giết người nhà họ Võ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Vụt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt trầm xuống: “Cô biết tôi?”
Tiêu Dung Phi nghiêm túc nhìn anh: “Tay cầm một thanh đoạn kiếm đầu rồng, lại còn có thể chém chết võ thần!”
“Ngoại trừ sát thần Diệp Bắc Phong ra, cả Côn Luân Hư còn có người thanh niên nào khác sao?”
Diệp Bắc Minh vuốt cằm: “Danh tiếng của tôi lớn tới vậy ư?”
Tiêu Dung Phi gật đầu: “Đâu chỉ là lớn, một vài thế lực ở Côn Luân Hư đã hợp tác lại, hình thành liên minh Đồ Thần!”
“Liên minh Đồ Thần?”
Diệp Bắc Minh ngập ngừng.
Tiêu Dung Phi khẳng định: “Đúng vậy, giết cậu”.
Nét mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy khinh thường: “Một đám người dơ bẩn mà cũng đòi giết tôi á?”
“Cậu đừng quá hống hách, thế lực cấp hai gồm đám người Thiên Kiếm Tông, cung Hạo Miểu, học viện Thiên Thần và Phạm Cốc đã hạ lệnh truy nã cậu rồi”.
Tiêu Dung Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh chỉ cười không đáp.
Tiêu Dung Phi tiếp tục nói: “Còn có một số gia tộc bị cậu chém giết cũng đã gia nhập vào liên minh Đồ Thần!”
“Nếu như có người giết được cậu, có thể nhận được tiền thưởng lên đến ba trăm nghìn tệ!”
“Cướp lấy thanh đoạn kiếm này từ tay cậu còn nhận được cả một triệu tệ tiền thưởng!”
Diệp Bắc Minh đen mặt: “Kiếm Đoạn Long còn có giá hơn tính mạng của tôi nữa hả?”
Tiêu Dung Phi thản nhiên cười một tiếng: “Nó tên là kiếm Đoạn Long à?”
“Tất cả mọi người đều cho rằng thanh kiếm Đoạn Long này là một món thần khí không hoàn hảo!”
“Có lẽ chính là thanh thần khí mà Phần Thiên Tông đã luyện chế năm xưa!”
“Thật hiển nhiên, các thế lực truy nã cậu đều cho rằng cậu dựa vào thanh kiếm Đoạn Long kia mới có thể chém chết võ thần một cách phi lý như vậy!”
Diệp Bắc Minh chém chết võ thần, quả thật có liên quan đến thanh kiếm Đoạn Long này.
Thế nhưng.
Đây chắc chắn không phải là nguyên nhân chủ yếu!
Diệp Bắc Minh cũng lười để giải thích: “Được thôi, tôi chờ bọn họ tìm tới cửa giết tôi”.
Để lại một câu nói.
Sau đó xoay người rời đi!
Tiêu Dung Phi hét lớn về phía bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Cậu đi đâu vậy?”
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất không còn chút bóng dáng.
Con ngươi Tiêu Dung Phi lóe lóe, cũng trực tiếp ra khỏi khe núi.
…
Thành Côn Luân.
Trụ sở chính của thương hội nhà họ Ngô.
Ngô Khinh Diên vừa mới chủ trì sàn đấu giá xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Chiếc áo gile màu đen trượt xuống khỏi bả vai như ngọc.
Cả người cô ta ngã nhào xuống ghế sô pha, phun ra một hơi khí đục: “Haiz!”
“Nhiệm vụ của hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành xong rồi”.
“Một trăm mười viên đan dược cấp bậc thiên phẩm của ngài Diệp, mỗi lần chỉ lấy ra năm viên”.
“Vậy là đã có thể thu hút cả chục nghìn khách hàng, nếu như lại có thêm một trăm viên nữa thì tốt rồi!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lờ mờ truyền tới: “Đan dược của tôi được ưa chuộng tới vậy hả?”
“A!”
Soạt!
Ngô Khinh Diên đột ngột bật ngồi dậy, từ trên ghế sô pha nhảy cẫng lên.
Sợ hãi nhìn về một hướng khác!
Chỉ thấy bên trong căn phòng không biết từ khi nào lại có thêm sự hiện diện của một người đàn ông trẻ tuổi.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, đôi mắt xinh đẹp của Ngô Khinh Diên thoáng co rụt lại: “Ngài Diệp, ngài… Sao ngài lại đến đây?”
Cô ta biết sớm muộn gì cũng phải gặp mặt Diệp Bắc Minh.
Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ rằng nhanh như vậy đã phải gặp anh rồi!
Đây chính là tên đàn ông đáng sợ đã tiêu diệt đế quốc Thanh Long, giết chết người tu võ ở cảnh giới võ thần đó!
Ngạc nhiên!
Kích động!
Phấn chấn!
Ngô Khinh Diên vội vàng lao tới.
Cứ như là một người hâm mộ được gặp thần tượng của mình vậy: “Ngài Diệp, thật sự là ngài sao?”