Vào khoảnh khắc bước ra khỏi thông đạo không gian. Một tòa kiến trúc cổ xưa hiện ra trước mặt.
Cung điện trải dài bất tận, quy mô vô cùng khổng lồ, nhìn không thấy điểm cuối!
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, nơi này hẳn là tổ điện của tộc Bất Hủi"
"Ơ, các thanh niên của tộc Bất Hủ, đa số đã đến đây rồi!" "Xem ra, cuộc so tài trong tộc Bất Hủ sắp đi đến hồi kết." "Đi, đi xem xem!"
Bóng dáng Diệp Bắc Minh nhoáng một cái đã đến trước một bức tường cung cao trăm trượng.
Một cánh cổng bằng đồng đang mở hé, phía sau cánh cổng là một quảng trường rộng lớn, hàng chục nghìn người đã tập trung trên quảng trường!
Cuối quảng trường là một ngôi thần điện!
Mười nghìn bậc thang nối quảng trường với thần điện!
Trên bậc thang, rất nhiều thanh niên của tộc Bất Hủ đang dốc sức leo. lên!
Rất rõ ràng, bọn họ đều đang nhăm đến ngôi thần điện kia!
"Lại là bậc thang nữa à? Chẳng lẽ mấy tên này không có tí sáng tạo nào à?”
Diệp Bắc Minh than phiền. Đôi mắt lóe sáng!
Người đang ở chỗ bậc thang cao nhất là Bất Hủ Lộng Nguyệt, cô ta đã leo đến bậc hơn chín nghìn, mắt thấy sắp lên đến đỉnh!
Bất Hủ Trục Nhật rớt sau cô ta mười mấy bậc! Xuống tiếp nữa, Bất Hủ Bất Bại! Đang tụt sau hai người kia khoảng năm mươi bậc!
Những thanh niên trẻ khác đều ở bậc sáu bảy nghìn, ba người này đang dẫn đầu một cách áp đảo!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thần điện ở cuối bậc thang: "Thứ tôi muốn, chắc là ở trong đó!"
"Nhóc con, cậu lại định leo bậc thang tiếp à?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi.
"Leo gì mà leo!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh đã miễn nhiễm với thứ này từ lâu rồi!
Anh bước tới chân bậc thang, gập chân lại, cả người dồn sức nhảy vọt lên!
Ầm!
Quảng trường vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người cảm giác có một bóng người lướt qua nhanh như chớp, rồi không thấy động tĩnh gì nữa!
"Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi nghe thấy một tiếng sấm, các anh có nghe thấy không?" "Nói nhảm, tôi có điếc đâu!"
Mọi người nghị luận.
Đột nhiên.
"Kia... kia là gì?"
Trên bậc thang, một người đàn ông hoảng sợ tột độ, chỉ vào cuối bậc thang.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi hung hăng co rút!
"Đù mét! Có người leo lên đỉnh rồi!"
Mọi người hết sức kinh hãi.
Nhìn sang ba người là Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật, Bất Hủ Bất Bại, phát hiện bọn họ vẫn đang leo cầu thang, họ cũng đang cực kỳ khiếp sợ nhìn cuối bậc thang!
"Diệp Bắc Minh?"
Bất Hủ Bất Bại ở đằng sau vô thức hỏi ra một câu.
Một giây sau.
Cái bóng dáng ở cuối bậc thang chậm rãi xoay người lại, đứng ở của Tổ Điện, như một thiên thần nhìn xuống phía dưới!