Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4869: Tôi có mang quà cho anh này!



"Diệp Bắc Minh!"

Bất Hủ Trục Nhật sửng sốt.

"Anh... sao lại là anh?"

Biểu cảm của Bất Hủ Lộng Nguyệt cực kỳ đặc sắc!

Sửng sốt, ngạc nhiên, không thể tin nổi, các loại cảm xúc chợt lướt qua trên khuôn mặt cô tai!

"Tên kia, chuyện này là sao? Sao anh lại lên được đó! Chẳng phải anh đã bị phế, và rời khỏi tổ địa rồi sao?" Bất Hủ Trục Nhật trợn tròn mắt, rồi lại lắc đầu: "Không đúng, anh không phải Diệp Bắc Minh, anh là ai?"

"Tôi không phải Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ cậu là Diệp Bắc Minh?"

Diệp Bắc Minh bật cười.

Sau đó, anh trực tiếp bỏ qua Bất Hủ Trục Nhật. Chuyển sang nhìn Bất Hủ Bất Bại!

"Tôi có mang quà cho anh này!"

Dứt lời.

Anh vung tay lên, lồng giam dị hỏa ngưng tụ từ lửa Phần Thiên bay ra, bên trong đang nhốt thần hồn của Bất Hủ Thương!

"Bất Bại... mau chạy đi! Con mau chạy đi! Thực lực của tên này khủng bố lắm, con không phải đối thủ của cậu ta... chạy! Mau chạy đi!"

"Cha!"

Vào khoảnh khắc trông thấy thần hồn của Bất Hủ Thương, Bất Hủ Bất Bại đỏ ngầu mắt!

Anh ta gào lên căm phẫn: "Diệp Bắc Minh, anh đã làm gì cha tôi?" "Mau thả cha tôi ra, không thì ông đây nhất định sẽ giết chết...” Phụt!

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh nâng tay lên một chút!

Một đạo kình khí cực kỳ khủng bố, bắn ra!

Bất Hủ Bất Bại cúi đầu nhìn, kinh hoàng thấy vị trí đan điền của mình xuất hiện một lỗ thủng máu chảy đầm đìa!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngón tay, đã phế luôn anh ta! "Đây...

Mọi người xung quanh sợ ngây người!

Bất Hủ Lộng Nguyệt trợn tròn mắt!

Bất Hủ Trục Nhật hít một ngụm khí lạnh!

"Con trai, tiêu rồi! Tiêu thật rồi, cha bảo con chạy đi mà, sao con không chạy hả?" Bất Hủ Thương ở trong lồng giam hét lên một cách tuyệt vọng.

Lúc này, Bất Hủ Bất Bại mới hoàn hồn, anh ta hoảng sợ quỳ bụp xuống một cái: "Diệp công tử... đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi với anh

vốn không thù không oán!"

Trực tiếp đánh vỡ đan điền của anh ta!

Làm anh ta còn không có cả cơ hội phản ứng, quá kinh khủng!

Vào giờ phút này, toàn bộ niềm kiêu hãnh, tự tin của Bất Hủ Bất Bạ đều tan vỡ, chỉ còn biết dập đầu xin tha mạng!

"Chán quá!"