Không sai chút nào! Thậm chí. Lúc cô ấy thể hiện Lạc Nhạn Kiếm Pháp còn có vẻ thành thạo, xinh đẹp hơn Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: "Trời đất ơi!" "Nhược Tuyết, em quả thực là thiên tài kiếm đạo trời sinh!" Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lóe lên, kiêu ngạo cười: "Vậy sao? Nói như vậy em thích hợp tu võ?" "Đâu chỉ thích hợp, Lạc Nhạn Kiếm Pháp này quả thực là được sáng tạo ra để dành cho em!" ... Côn Lôn Hư, bên ngoài rừng rậm ma thú. Tôn Thiến không ngừng chạy, cuối cùng đã đi vào nơi này. Trên người cô ta có rất nhiều vết máu đọng lại. Khuôn mặt bẩn thỉu. Có vẻ rất chật vật! Trong cơ thể cô ta truyền đến giọng nói của thần nữ Túc Hoàng: "Vào đi!" Tôn Thiến có chút sợ hãi: "Khu rừng rậm này có vẻ rất đáng sợ, thật sự phải vào đi sao?" Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: "Không đi vào trong thì tôi bổ sung máu tươi như thế nào?" "Chẳng lẽ bà còn muốn tôi tiếp tục giết hại những con chó hoang đó sao?" "Cô phải biết rằng, tôi đã dựa theo cô không giết người, chỉ giết một vài con chó hoang đã là nể mặt cô lắm rồi!" "Nếu tàn hồn của tôi không được bổ sung máu tươi, tôi sẽ chết”. "Nếu tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô chết cùng”. Cả người Tôn Thiến run lên. Cô ta cắn môi, trực tiếp vọt vào trong rừng rậm ma thú. ... Năm ngày sau. Diệp Bắc Minh đã truyền thụ Lạc Nhạn Kiếm Pháp, thuật Đằng Không, phù quang lược ảnh cho Hạ Nhược Tuyết. Hôm nay là ngày cuối cùng anh hẹn với nhà họ Ngô. Một ngàn cân Tinh Hồn Sa hẳn là đủ. Sau khi tạm biệt Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cửa vào Côn Lôn Hư. Lúc ở trên núi tuyết, anh lại gặp được một già một trẻ. Đúng là Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình. Bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì vô cùng kích động: "Diệp tiền bối!" Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao hai người lại ở chỗ này?" Vân Chi Lan có chút xấu hổ: "Khụ khụ, lão hủ muốn tiến vào Côn Lôn Hư truy tìm võ đạo mạnh hơn”. Khuôn mặt già nua của ông ta đỏ lên: "Chỉ tiếc là đã quanh quẩn ở gần đây mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được cửa vào”. Giữa Côn Lôn Hư và giới phàm tục có mười mấy lối vào. Người bình thường căn bản không biết cửa vào ở nơi nào. Trừ khi là đi theo người tu võ vào Côn Lôn Hư! Vân Chi Lan không phải người Côn Lôn Hư, cho nên không biết cũng là bình thường. Vân Kiếm Bình vội vàng nói: "Diệp tiền bối, xin ngài hãy thương xót dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”. Cô ta tỏ ra vô cùng đáng thương. Vân Chi Lan cũng cúi đầu chín mươi độ: "Diệp tiền bối, trước kia đã đắc tội nhiều, mong ngài rộng lượng tha thứ”. "Nếu không phiền, xin hãy dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”. Diệp Bắc Minh nhìn ông cháu hai người một cái: "Dẫn hai người vào cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu”. "Côn Lôn Hư là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có pháp luật như giới phàm tục”. "Nếu sau khi vào Côn Lôn Hư mà bị người khác giết, không liên quan gì đến tôi!" Vân Chi Lan nghiêm túc gật đầu: "Được!" Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa. Anh dẫn hai ông cháu lên đỉnh một ngọn núi tuyết. Chỉ vào phía trước một cái vách núi đen: "Nơi này chính là một cửa vào Côn Lôn Hư”. "Cái gì?" Vân Chi Lan ngây người. Vân Kiếm Bình cũng không tin nói: "Diệp tiền bối, ở đây chỉ là một vách núi thôi!" Diệp Bắc Minh lắc đầu, cũng không giải thích. Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi! Hai ông cháu còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bị rơi thành thịt nát. Ai ngờ anh lại biến mất trong không trung! "A?" Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đều ngây người. Ông cháu hai người nhìn nhau một cái, cũng trực tiếp nhảy xuống. Khung cảnh trước mắt biến đổi, không ngờ lại xuất hiện ở trong một sơn cốc. "Côn Lôn Hư!" Vân Chi Lan kích động đến mức cả người run rẩy: "Chúng ta đã vào được rồi!" Vân Kiếm Bình nhìn bốn phía xung quanh: "Diệp tiền bối đâu?" Bóng dáng Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất. ... Hai giờ sau. Diệp Bắc Minh đi đến bên ngoài thành Côn Luân. Đột nhiên. Giọng nói nghiêm túc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, nguy hiểm!" "Rất nguy hiểm! Cẩn thận!" Diệp Bắc Minh kinh ngạc dừng lại. Đây là lần đầu tiên anh thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc như thế: "Sao vậy?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng mở miệng: "Tự cậu cảm nhận đi, chủ yếu là ở gần thương hội nhà họ Ngô!" Một người một tháp cùng chung ý thức. Thành Côn Luân rất lớn, có hơn mười triệu người ở. Sau khi Diệp Bắc Minh tiến vào Võ Tôn trung kỳ, phạm vi mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể bao trùm cũng trở nên rất rộng lớn. Giờ phút này. Tất cả mọi thứ trong thành Côn Luân đều lọt hết vào trong mắt anh. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh thương hội nhà họ Ngô. Một khí tức kinh khủng rải rác khắp bốn phương tám hướng thương hội nhà họ Ngô. Không chỉ như thế, ở khắp nơi trong thành Côn Luân cũng đều có người tu võ thực lực cường đại trấn thủ! "Mười ba Võ Thần sơ kỳ?" "Ba mươi mấy Võ Đế!" "Võ Thánh đỉnh phong khoảng trăm người, còn có vô số người tu võ khác!" Lần đầu khi anh đến thành Côn Luân. Căn bản không cảm nhận được khí tức của Võ Thần! Lúc này. Lại có tận mười ba Võ Thần! Có thể là trùng hợp sao? Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, sát ý khủng bố không thể kiềm được mà tăng vọt: "Haha, xem ra nhà họ Ngô đã bán đứng tôi!" "Ngô Khinh Diên, cô vẫn không kháng cự được sức hút đó ư?" "Diệp Bắc Minh tôi là người mà mấy người có thể tính kế sao?" Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, rút lui trước đi”. "Mười mấy Võ Thần đồng loạt ra tay, phần thắng của cậu không cao đâu”. Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động. Anh nhìn về hướng thành Côn Luân. Đột nhiên. Anh ngẩng đầu nhìn lên không trung, quỷ dị cười: "Tôi có một suy nghĩ lớn mật!" "Không phải bọn họ thành lập Đồ Thần, vội vã muốn giết tôi sao?" "Một khi đã như vậy, tôi sẽ để bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi khi bị sát thần săn giết!" Vừa nói xong. Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp dịch dung, hóa thành bộ dáng của Diệp Bắc Phong. Sau đó liền đi vào thành Côn Luân. Diệp Bắc Minh vẫn không đi về phía thương hội nhà họ Ngô. Mà là đi đến một nơi nào đó bên ngoài thành Côn Luân. Trên bầu trời thành Côn Luân, mây đen dày đặc!