Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 489: Tàn sát bắt đầu



Một trận mưa to gió lớn sắp diễn ra.



Lúc này.

Một đám võ giả của liên minh Đồ Thần tập trung trong một sân viện xa hoa.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng!

Yên tĩnh đến đáng sợ!

Lúc này, mọi người đều dõi theo động tĩnh của hướng thương hội nhà họ Ngô.

Một khi sát thần xuất hiện, bọn họ sẽ ào ào xông ra!

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: “Hôm nay Diệp Bắc Phong có đến không?”

“Chẳng may hắn thận trọng, hôm nay không đến thương hội nhà họ Ngô thì làm thế nào?”

Phá vỡ sự yên tĩnh.

Một tên mập khác cười lạnh lùng một tiếng: “Kẻ này vô cùng tự phụ, chắc chắn hắn sẽ đến”.

“Chỉ cần hắn dám đến, thì sẽ chết chắc!”

Người đàn ông trung niên cau mày: “Nhưng… tôi cứ luôn giật mí mắt, cứ cảm thấy hôm nay có chuyện lớn sắp xảy ra”.

“Ha ha ha!”

Toàn bộ các võ giả khác trong viện đều phá lên cười.

Bầu không khí bớt căng thẳng hơn rất nhiều.

“Căng thẳng quá rồi!”

“Thực lực của Diệp Bắc Phong rất khủng bố, nhưng chủ yếu là thanh kiếm đó!”

“Không có thần khí đó, mười ba tiền bối võ thần cùng ra tay, Diệp Bắc Phong chẳng là cái gì hết!”

Mấy cường giả võ đế bật cười.

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên: “Chẳng may Diệp Bắc Phong xông đến nơi này thì làm thế nào?”

“Xông đến nơi này, làm sao có thể!”

Tên mập đó lắc đầu, thớ thịt béo trên mặt dồn lại với nhau: “Diệp Bắc Phong đó cũng không phải là thần, làm sao biết được hôm nay liên minh Đồ Thần muốn giết hắn?”

“Cho dù hắn biết, làm sao có thể đến chỗ chúng ta chứ!”

Võ đế khác kinh sợ nhìn tên mập!

Đồng tử co mạnh lại!

Hàm răng va vào nhau lập cập!

“Ấy, các người nhìn tôi làm gì, mặt tôi có thứ gì sao?”

Tên mập cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Liền sau đó.

Tên mập cảm thấy không đúng!

Những người này không phải đang nhìn mình, mà nhìn vị trí sau lưng mình.

Quay đầu theo bản năng!

Đồng tử co mạnh lại, trong đôi mắt đầy máu: “Mày! Sát thần Diệp Bắc Phong …”

Trái tim sợ đến gần như nổ tung!



Vãi!

Sát thần.

Diệp Bắc Phong đến thật?

Vãi!

Tên mập suýt nữa sợ chết, thịt mỡ trên mặt cũng run lên chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười nói: “Không ngờ phải không, tao đến thật đây”.

Xoẹt!

Chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!

Cái đầu của tên mập bay cao lên!

Các võ đế khác còn chưa kịp phản ứng.

Trong tích tắc!

Phụt! Phụt! Phụt!

Kiếm khí màu đỏ máu ập đến, toàn bộ bảy tám võ đế bị chém thành sương máu.

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đi đến cứ điểm tiếp theo.

Sau khi chém giết hết năm cứ điểm liên tiếp, đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhằm chuẩn một tòa bảo tháp!

Một võ thần ngồi khoanh chân trên đỉnh tháp, nhìn chằm chằm về hướng thương hội nhà họ Ngô!

Diệp Bắc Minh bay lên không trung.

Che giấu khí tức!

Lên không trung cao ngàn mét.

Lạnh lùng nhìn xuống tòa bảo tháp phía dưới!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tòa bảo tháp này rất cao, nếu cậu ra tay ở đây, võ thần của bên nhà họ Ngô chắc chắn sẽ cảm nhận được”.

Diệp Bắc Minh cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái!

Mây đen giăng kín bầu trời.

Một trận mưa to gió lớn sắp diễn ra!

Anh cười thần bí: “Sắp mưa rồi”.

Một khắc sau.

Một cơn mưa bão ập đến.

Trên không trung thành Côn Luân sấm sét ầm ầm!

Ầm ầm!

Đột nhiên.

Một đường sét chiếu sáng bầu trời thành Côn Luân.

Gru!

Không ai phát hiện ra, trong tiếng sét đánh ầm ầm đó, lại ẩn giấu một tiếng rồng gầm!

Đợi khi sấm sét biến mất.

Tòa bảo tháp đó cũng biến mất.

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn kinh: “Cậu nhóc giỏi lắm, cậu đúng là cản đảm thận trọng”.

“Vậy mà lại nhờ sự yểm hộ của sấm sét, dám ra tay như vậy?”

“Chỉ cần sơ suất một chút, cậu cũng sẽ rơi vào nguy hiểm!”



Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Tàn sát bắt đầu!”



Cùng lúc đó.

Trong một tòa cao ốc Ma Thiên.

Một ông lão để bộ dâu dê ngồi trên tầng cao nhất cau mày: “Làm sao thế nhỉ, cứ cảm thấy hôm nay như ngồi trên đống lửa?”

Trần Bách Luyện!

Thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Tông, võ thần sơ kỳ!

Tầm nhìn ở đây cực tốt, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình ở cổng thương hội nhà họ Ngô.

Một ông lão khô gày khác cười nói: “Sao thế, lo sợ chuyện hôm nay xảy ra sự cố?”

Chu Kiếm Tiêu!

Thái thượng trưởng lão cung Hạo Miểu, võ thần sơ kỳ!

Ánh mắt Trần Bách Luyện nghiêm trọng: “Diệp Bắc Phong không dễ giết như vậy chứ?”

“Ha ha ha!”

Ông lão khô gày Chu Kiếm Tiêu cười: “Mười ba võ thần cùng ra tay, cho dù Diệp Bắc Phong là sát thần thật, hôm nay cũng phải nuốt hận thành Côn Luân!”

“Trần huynh, ông yên tâm đi”.

Trần Bách Luyện vẫn không yên tâm, lấy điện thoại ra: “Mọi người giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi, có lẽ Diệp Bắc Phong đó sắp đến rồi!”

Tin nhắn được gửi đi.

Lại không có tín hiệu!

Trần Bách Luyện mắng một câu: “Nơi đáng chết này, một trận mưa bão lại làm mất cả tín hiệu”.

“Xem ra khoa học kỹ thuật của giới phàm tục cũng chẳng ra sao!”

Chu Kiếm Tiêu chậm rãi đứng lên, nhìn về một hướng: “Yên tâm đi, Diệp Bắc Phong đó không thể…”

Liền sau đó.

“Ấy?”

Chu Kiếm Tiêu ngẩn người, nhìn chằm chằm về một hướng: “Trần huynh, ông mau đến xem, là mắt tôi có vấn đề rồi ư?”

“Lý Hùng canh giữ tòa phật tháp đó biến mất rồi?”

“Cái gì?”

Trần Bách Luyện đi đến, nhìn về hướng Chu Kiếm Tiêu chỉ.

Cả người sửng sốt!

Tòa phật tháp đó đúng là đã biến mất.

Trần Bách Luyện cau mày: “Liệu có phải nhìn nhầm hướng rồi không?”

Chu Kiếm Tiêu quyết đoán lắc đầu: “Không thể nào, cho dù là trong mưa bão cuồng phong, thị lực của võ thần cũng không bị ảnh hưởng”.

“Không chừng xảy ra chuyện thật rồi, đáng chết!”

“Mau, thông báo cho…”

Còn chưa nói hết câu.

Gru!

Ầm ầm!

Một tiếng rồng gầm cùng với sấm sét truyền đến từ đỉnh đầu.

Hai người Trần Bách Luyện và Chu Kiếm Tiêu cùng ngẩng đầu, đồng tử co mạnh lại!