Thang Long Môn tồn tại mấy ngàn năm sụp đổ, vỡ thành vô số miếng.
Bụi mù đầy trời, đá vụn rơi xuống đầy đất!
William đứng trên thang Long Môn bị đánh bay đi ra ngoài, suýt nữa thì bị đánh chết.
Một kiếm này.
Cũng không phải nhằm vào hắn ta, nhưng dư uy gần như đã đánh hắn ta trọng thương!
Có thể tưởng tượng được uy lực của một kiếm này khủng bố như thế nào!
Tiêu Nhã Phi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn: "Chị, ân nhân cứu mạng chị mạnh như vậy sao?"
"Thang Long Môn... Bị anh ấy dùng một kiếm chém nát?"
"Điều này sao có thể!"
Tiêu Dung Phi cũng cứng ngắc đứng tại chỗ.
Đúng vậy!
Điều này sao có thể!
Trong sơn cốc cực kỳ im lặng.
Mọi người nhìn chằm chằm thang Long Môn bị phá huỷ, căn bản không thể che giấu được tâm trạng rung động.
"Cậu!"
Vẻ mặt Hoàng Phủ Nguyên khiếp sợ.
Ở cuối thang Long Môn, vị trí mà Hoàng Phủ Nguyên vừa ngồi có một vệt kiếm dài nửa mét, sâu mấy chục mét, nhìn mà ghê người!
Nếu ông ta phản ứng chậm một chút, chỉ sợ sẽ bị kiếm khí kia trực tiếp chém giết!
Thang Long Môn bị hủy!
Sớm hay muộn thì kết giới đất tổ sẽ hỏng mất!
Đến lúc đó người bên ngoài muốn tiến vào đất tổ sẽ không còn gì có thể ngăn cản được!
Hoàng Phủ Nguyên trầm giọng quát: "Tên kia, cậu có biết mình vừa làm cái gì không?"
"Thang Long Môn này là để cho ngươi ta leo lên, không phải để cho cậu hủy diệt!"
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Ông đang nghi ngờ tôi sao?"
Vèo!
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên mặt Diệp Bắc Minh.
Mọi người hoàn toàn ngây ra!
Sao Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với Hoàng Phủ Nguyên như vậy?
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Nguyên truyền đến: "Tên nhóc, cậu có thái độ gì thế kia?"
"Cậu phá hủy thang Long Môn, phạm tội lớn ngập trời".
"Bây giờ lập tức quỳ xuống nhận tội, tự phế võ công!"
"Quỳ xuống!"
Ông ta hét to một tiếng: "Chờ đợi đất tổ thẩm lí và phán quyết, nói không chừng còn có thể giữ được mạng sống!"
Uy áp khủng bố đánh úp lại!
Rất nhiều người tu võ trong sơn cốc đều bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Diệp Bắc Minh lười để ý đến Hoàng Phủ Nguyên, bay thẳng vào trong đất tổ.
Diệp Bắc Minh có thái độ như vậy khiến Hoàng Phủ Nguyên thở hổn hển: "Hay lắm tên nhóc, cậu quả thực là tìm cái chết!"
"Bài học đầu tiên khi tiến vào đất tổ, không phải bất kỳ kẻ nào cậu cũng có thể trêu chọc!"
Sát ý ngập trời ngưng tụ!
Tập trung lên người Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Người này đã sắp vượt qua Võ Thần, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên!"
Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: "Nếu ông ta dám ra tay, hãy cho tôi toàn lực bùng nổ để giết ông ta!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra mấy chữ: "Không thành vấn đề".
Bỗng nhiên.
Giọng nói một người phụ nữ truyền đến: "Khoan đã!"
Mọi người đều nhìn theo hướng giọng nói đó.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ đi ra từ trong đất tổ, cô ta cong khóe miệng lên nở nụ cười gợi cảm quyến rũ: "Hoàng Phủ tiền bối, người này, gia tộc Văn Nhân chúng tôi bảo vệ!"
Lúc Hoàng Phủ Nguyên nhìn thấy cô ta.
Con ngươi run lên một chút: "Người này phá hủy thang Long Môn, phải giao cho Long Đường xử lý!"
Vẻ mặt người phụ nữ mặc váy đỏ vô cùng kiêu ngạo: "Gia tộc Văn Nhân sẽ giải quyết với Long Đường, chuyện này không có liên quan gì đến ông".
"Cô!"
Loại thái độ này làm cho Hoàng Phủ Nguyên vô cùng giận dữ.
Người phụ nữ mặc váy đỏ hỏi lại: "Sao nào?"
"Hừ!"
Hoàng Phủ Nguyên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Ông ta không thèm nói gì nữa.
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Vào đất tổ với tôi trước đã".
Diệp Bắc Minh suy tư một lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo.
Người phụ nữ mặc váy đỏ lớn tiếng nói: "Văn Nhân Mộc Nguyệt có ở đây không?"
Văn Nhân Mộc Nguyệt đi ra từ trong đám người: "Tôi ở trong này".
Người phụ nữ mặc váy đỏ đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: "Đi thôi".
Cô ta chuẩn bị rời khỏi sơn cốc, dẫn hai người tiến vào đất tổ.
Đột nhiên.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Từ từ!"
Người phụ nữ mặc váy đỏ dừng lại, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Làm sao vậy?"
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Trước khi đi, tôi muốn giết một người".
"Giết một người?"
Người phụ nữ mặc váy đỏ sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Giết ai?"
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay nói cho người phụ nữ mặc váy đỏ đáp án.
Vèo!
Kiếm Đoạn Long lao về hướng Hoàng Phủ Nguyên sát đi!
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến khuôn mặt già nua của Hoàng Phủ Nguyên biến sắc, ông ta bị kiếm khí của Diệp Bắc Minh làm cho lui bình bịch về phía sau vài bước!
Ầm!
Ông ta dẫm mạnh chân một cái để ổn định cơ thể, kinh ngạc hét to: "Hay lắm tên nhóc kia, mẹ nó cậu đúng là ngông cuồng không có giới hạn !"
"Lão phu không truy cứu trách nhiệm của cậu, cậu còn dám ra tay với lão phu động thủ?"
Hoàng Phủ Nguyên tức giận rít gào.
Đám người tu võ bên trong sơn cốc đều bị doạ choáng váng!
Lôi Bằng sợ run!
Đám người Mục Thừa Tống Điệp Y cũng lạnh run người!
Mộc Tuyết Tình kinh ngạc há to cái miệng nhỏ nhắn.
Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi nghẹn họng nhìn trân trối: "Tên này, anh ấy... làm sao anh ấy dám?"
Quá bất ngờ!
Mẹ nó đúng là quá bất ngờ!
Mọi người có nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại có dũng khí lớn như vậy!
Dám ra tay với Hoàng Phủ Nguyên?
Là ai cho anh dũng khí?
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, vừa rồi Hoàng Phủ Nguyên đã để lộ ra sát ý cực lớn với anh.
Nếu hôm nay không giết người này, về sau gặp lại Hoàng Phủ Nguyên, trăm phần trăm đối phương sẽ tiếp tục ra tay giết anh!
Một khi đã như vậy.
Còn có cái gì phải nghĩ nữa?
Cứ trực tiếp giết để giải trừ hậu hoạn!
Ầm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn bộc phát lực lượng ra.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí ngập trời!
Một con rồng đỏ như máu lao ra nuốt chửng Hoàng Phủ Nguyên!
Tất cả chỉ xảy ra trong phút chốc!
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, Hoàng Phủ Nguyên đã nổ tung "ầm", một tiếng, hóa thành một bãi máu!
Hấp thu!
Tất cả máu tươi lập tức chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.
Biến mất!
Bên trong sơn cốc hoàn toàn tĩnh mịch!
Thời gian cũng như dừng lại.
Giọng nói của Long Đế truyền đến: "Ha ha ha ha, huyết khí của võ giả cảnh giới Tiên Thiên đúng là bổ dưỡng!"
"Nếu tôi nuốt được một trăm võ giả cảnh giới Tiên Thiên như vậy, có lẽ sẽ có thể sống lại!"
Diệp Bắc Minh nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đỏ: "Chúng ta có thể đi rồi".
Đồng tử người phụ nữ mặc váy đỏ co rút lại một chút: "Vì sao lại giết ông ta?"
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Tôi giết ông ta cần phải có lý do sao?"
"Cậu..."
Người phụ nữ mặc váy đỏ sửng sốt, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu mới dẫn anh tiến vào bên trong đất tổ.
Đợi đến khi ba người Diệp Bắc Minh, Văn Nhân Mộc Nguyệt, người phụ nữ mặc váy đỏ biến mất.