Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 512: Kẻ may mắn



Trên không trung sơn cốc truyền đến một tràng tiếng hít khí lạnh.

Sau đó hoàn toàn sôi sục.

“Cầu thang Long Môn bị nổ, Hoàng Phủ Nguyên chết rồi?”

“Trời cũng sắp sập rồi!”

“Cô gái áo đỏ đó là ai?”



Tiến vào tổ địa, xung quanh là một sơn cốc.

Sau khi ba người đi ra khỏi sơn cốc.

Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn cô gái áo đỏ: “Cô được sư tỷ của tôi phái đến ư?”

Cô gái áo đỏ khẽ cười: “Sư tỷ?”

“Sư tỷ gì chứ? Anh nghĩ nhiều rồi”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô không phải do sư tỷ tôi phái đến, tại sao lại giúp tôi?”

Cô gái áo đỏ không trả lời thẳng vào câu hỏi, mà mỉm cười nhìn anh: “Diệp Bắc Minh, hai mươi ba tuổi!”

“Sinh ra ở nhà họ Diệp ở Long Đô Long Quốc, sau đó bị đưa đến thành phố Giang Nam nhờ người nuôi dưỡng”.

“Năm năm trước, nhà tan cửa nát, bố mẹ nuôi và anh trai chết thảm!”

“Sau năm năm mất tích, đột nhiên quay trở về!”

“Trong năm năm anh biến mất đó, theo chúng tôi điều tra, rất có khả năng lớn anh tiến vào Côn Luân Hư”.

“Cụ thể dừng chân ở nơi nào, tạm thời chưa điều tra được!”

Nghe thấy những lời này.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống, sát ý ngưng tụ: “Cô đang điều tra tôi?”

Cô gái hoàn toàn thờ ơ không quan tâm trước sát ý của Diệp Bắc Minh.

Cô ta tiếp tục nói: “Mẹ ruột của anh tên là Diệp Thanh Lam, xuất thân nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư!”

“Bố ruột của anh không rõ là ai, hiện nay thân phận của anh là: Long soái của Long Quốc giới phàm tục!”

“Chủ nhân của Vạn Bảo Lâu, chủ nhân của thương hội nhà họ Ngô!”

Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Bắc Minh một cách đầy thâm ý: “Cảnh giới của anh không chỉ là võ tôn trung kỳ phải không? Ngay cả võ thần mà anh cũng có thể giết!”

“Vừa nãy Hoàng Phủ Nguyên đó, là võ giả tiên thiên sơ kỳ!”

“Anh có thể giết ông ta, cho thấy hai điều!”

“Thứ nhất, anh giả làm heo ăn thịt hổ, thực lực thực sự của anh chắc chắn không chỉ là võ tôn trung kỳ!”



“Thực lực thực sự của anh ít nhất phải là võ thần, anh vẫn luôn che giấu cảnh giới!”

“Thứ hai, thanh kiếm trong tay anh là thần khí phải không?”

“Là do mẹ ruột của anh để lại cho anh phải không?”

Cô gái áo đỏ nói ra hết một lúc.

Nở nụ cười ngạo mạn: “Anh có y thuật thần thông, biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!”

“Anh có võ đạo nghịch thiên, chỉ hai mươi ba tuổi đã vượt xa người cùng tuổi trong tổ địa!”

“Anh còn cầm thần khí trong tay, nắm giữ sự sống chết của người phàm!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh cực kỳ băng lạnh!

Lúc này.

Ngoại trừ một số chi tiết mà cô gái áo đỏ không biết.

Dường như anh bị người khác lột trần, lộ hết dưới ánh sáng ban ngày!

Cảm giác này, thật khó chịu.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh như băng: “Cho cô một cơ hội giải thích, tại sao điều tra tôi?”

Cô gái áo đỏ bật cười ra tiếng: “Ha ha, tại sao điều tra anh?”

“Anh gây ra tiếng vang lớn như vậy, thực sự cho rằng người của tổ địa không quản không hỏi đến sao?”

“Trên thực tế, từ lúc anh gây động tĩnh lớn ở giới phàm tục”.

“Tài liệu về anh đã xuất hiện trước mặt ít nhất mười người ở tổ địa”.

“Càng đừng nói sau này anh tiến vào Côn Luân Hư, hóa thân thành sát thần, thực sự cho rằng có thể làm được đến thần không biết quỷ không hay sao?”

Soạt!

Sức mạnh cuồng bạo ập đến, Diệp Bắc Minh đột nhiên ra tay.

Vẻ mặt cô gái áo đỏ biến sắc, cô ta quay người mau chóng lùi lại: “Anh!”

“Anh dám ra tay với tôi?”

Diệp Bắc Minh tiến lên đuổi theo nhanh như điện giật, đôi mắt băng lạnh: “Nếu cô đã điều tra được nhiều thông tin về tôi như vậy, thì nên biết tính cách của tôi!”

“Bây giờ cô chỉ có hai con đường, thứ nhất, nói cho tôi biết tại sao điều tra tôi!”

“Thứ hai, chết!”

Cô gái áo đỏ là người của gia tộc Văn Nhân, chưa từng bị người khác đối xử như vậy.

Trong đôi mắt của cô ta lóe lên từng hồi ý lạnh: “Diệp Bắc Minh, ở bên ngoài, anh có thể hoành hành ngang ngược, không ai có thể động vào anh”.

“Đối diện với gia tộc Văn Nhân, anh còn dám ngông…”



Cô ta còn chưa nói ra chữ ‘cuồng’ trong chữ ‘ngông cuồng’.

Diệp Bắc Minh đã tát lên mặt cô ta một cái!

Bốp!

Cô gái áo đỏ bị tát bay đi, nằm dưới đất lăn lộn.

Phun ra một ngụm máu tươi!

Khuôn mặt đau rát, còn chưa kịp nổi giận.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh xông lên như tử thần, dẫm một chân lên lồng ngực của cô gái áo đỏ: “Cũng câu hỏi đó, tôi không muốn hỏi lần thứ hai”.

Băng lạnh! Buốt xương! Khủng bố!

Cô gái áo đỏ chỉ có một cảm giác, nếu cô ta còn giữ thái độ cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không sống qua được ngày hôm nay.

“Tôi nói!”

Cô gái áo đỏ sợ hãi kêu lớn: “Kẻ may mắn!”

“Chúng tôi nghi ngờ anh là kẻ may mắn!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Kẻ may mắn?”

Cô gái áo đỏ vội vàng gật đầu: “Đúng thế, hai tháng trước”.

“Đế tinh tử vi rơi xuống, một đế tinh mới mọc lên”.

“Trong tổ địa có người bói một quẻ, Côn Luân Hư sẽ sinh ra một kẻ may mắn, anh ta sẽ trưởng thành với tốc độ cực kỳ nhanh, trở thành chủ nhân tương lai của Côn Luân Hư!”

Chủ nhân của Côn Luân Hư?

Kẻ may mắn?

Diệp Bắc Minh càng lúc càng cau chặt mày.

Cuối cùng, anh nói một cách lạnh lùng: “Tại sao các người nghĩ người đó là tôi?”

Cô gái áo đỏ lắc đầu: “Chúng tôi không chắc chắn là anh”.

“Tổng cộng có mấy người được chọn, đều có khả năng là kẻ may mắn!”

“Anh chỉ đứng thứ ba”.

Diệp Bắc Minh nổi hứng thú: “Ồ?”

Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Người đứng thứ nhất là một thanh niên của Điện kỵ sĩ Thánh Long, anh ta chỉ mới mười chín tuổi, còn trẻ hơn anh!”

“Nhưng anh ta bắt đầu luyện võ từ nhỏ, bây giờ đã đạt đến võ thần hậu kỳ, hoặc là đỉnh phong”.

“Thậm chí là cảnh giới tiên thiên cũng chưa biết chừng!”