Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 522: Cấm địa long mạch



Tiêu Dung Phi rất ngạc nhiên.

Anh chàng này cũng thật bình tĩnh quá rồi đấy!

Vừa giết xong một trong chín đứa con nhà họ Bạch, mà lại đến truy tìm thông tin của sư tỷ anh?

Tiêu Dung Phi trả lời: “Từ sau lần trước, tôi cũng không gặp sư tỷ của cậu”.

“Mấy sư tỷ khác của cậu, lúc trước tôi từng gặp mấy lần trong tổ địa”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi: “Ở đâu?”

Tiêu Dung Phi nói: “Cấm địa long mạch!”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Cấm địa long mạch!”

“Đó là nơi nào?”

Tiêu Dung Phi kinh ngạc: “Cậu không biết cấm địa long mạch ư?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tôi không biết thì rất lạ sao?”

Tiêu Dung Phi cười lắc đầu: “Đương nhiên rất lạ rồi, chỉ cần là võ giả của Côn Luân Hư, thì đâu có ai không biết đến cấm địa long mạch”.

Cô ta giơ tay lấy ra một tấm bản đồ Côn Luân Hư!

Chỉ vào một vị trí trong đó: “Nơi này chính là cấm địa long mạch”.

Diệp Bắc Minh nhìn qua.

Không khỏi ngẩn người!

Núi Côn Luân, Côn Luân Hư, tổ địa Côn Luân Hư của giới phàm tục lại một cùng dãy núi.

Nhìn trên bản đồ.

Dãy núi này giống như một con chân long uốn lượn gấp khúc, có dáng thế bay lên!

Đuôi rồng là tổ địa Côn Luân Hư!

Còn đầu rồng là núi Côn Luân!

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Vị trí đầu rồng của long mạch Côn Luân Hư là núi Côn Luân của Long Quốc?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, xem ra long mạch của Long Quốc đứt từ vị trí bảy tấc, không phải ngẫu nhiên”.

“Sợ rằng có người âm thầm phá hỏng vận mệnh của Côn Luân Hư!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bất luận là ai, chỉ cần ảnh hưởng đến Long Quốc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: “Thiên cơ nơi này bị ngăn che, có lẽ mấy sư tỷ của cậu đúng là ở trong cấm địa long mạch!”

“Đi xem là biết ngay”.

Diệp Bắc Minh đã quyết định.

Anh tạm biệt hai người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, định đi đến cấm địa long mạch.

“Đợi đã!”



Tiêu Dung Phi gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu muốn đến cấm địa long mạch ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.

Đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên, cười xinh đẹp: “Hay là, chúng ta đi cùng nhau đi?”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Các cô cùng muốn đến cấm địa long mạch?”

Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Cứ mỗi ba mươi năm, cấm địa long mạch sẽ mở ra một lần”.

“Chỉ cần là võ giả đều có thể tìm kiếm may mắn, lỡ như được chọn trúng, thì có thể tiến vào trong cấm địa long mạch luyện võ!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Trong cấm địa long mạch còn có người ư?”

Tiêu Dung Phi nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế!”

“Nghe nói nơi này vô cùng thần bí, bên trong có chín mươi chín vị cường giả siêu cấp đáng sợ!”

“Cho dù là người của Long Đường cũng không thể tiến vào trong đó!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh cứng đờ người: “Chín mươi chín vị cường giả thần bí?”

Anh liền chửi thề một câu theo bản năng: “Vãi!”

Chẳng lẽ là chín mươi chín vị sư phụ vô địch của mình?

Không phải chứ!

Chẳng lẽ nơi mình học năm năm, lại là cấm địa long mạch của tổ địa?

Tiêu Dung Phi kỳ lạ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao thế?”

“Ha ha ha…”

Diệp Bắc Minh trực tiếp phá lên cười: “Không, không có gì!”

“Đi thôi, chúng ta đến cấm địa long mạch!”

Trong lòng vui như nở hoa!

‘Các sư phụ, mọi người đuổi đồ nhi xuống núi, còn không nói với con sư môn ở đâu!’

‘Bây giờ con biết rồi, cấm địa long mạch này, khả năng lớn chính là ‘núi Côn Luân’ mà con học võ năm đó!’

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại.

Nhìn về hướng cấm địa long mạch!

Tiêu Nhã Phi quát một tiếng: “Ra đi, Tiểu Bạch!”

Một con ngựa trắng bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

Một luồng khí tức ma thú cấp bốn ập đến!

Diệp Bắc Minh nhìn con ngựa trắng đó: “Vật cưỡi ma thú?”

Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Ma thú trưởng thành rất khó thuần phục, nếu bắt đầu huấn luyện từ nhỏ”.



“Ma thú sẽ coi cậu là bố mẹ!”

“Đây là ngựa thiểm điện cấp bốn, giống như cái tên, tốc độ nhanh như điện giật”.

“Một giây có thể phi ba trăm mét, tất cả các loại địa hình!”

“Tuy tốc độ không bằng ma thú biết bay, nhưng điểm tốt của nó là sức bền kinh người, cưỡi một ngày một đêm cũng không mệt!”

“Chúng ta cưỡi nó đi đến cấm địa long mạch, mấy tiếng là có thể đến nơi”.

Cô ta lấy ra một con ngựa Thiểm Điện khác từ trong chiếc nhẫn trữ vật của mình.

Tiêu Dung Phi mỉm cười: “Cậu Diệp, cậu cưỡi con ngựa của tôi, tôi và em gái cùng cưỡi một con!”

“Nhưng con ngựa của tôi hơi nóng tính, không biết cậu có thể hàng phục nó không”.

Diệp Bắc Minh biết bay.

Nhưng bảo anh bay liền một lúc mấy ngàn kilomet, anh cũng không tiêu hóa nổi!

Bèn gật đầu nói: “Được!”

Bước ra một bước, ngồi trên con ngựa Thiểm Điện đen.

“Hí hí hí!”

Ngựa Thiểm Điện thét dài, hai guốc chân trước rời khỏi mặt đất.

Lưng ngựa rung lên, muốn hất Diệp Bắc Minh ngã xuống!

“Hừ!”

Diệp Bắc Minh hừ lạnh lùng một tiếng.

Một luồng sát khí ngút trời từ trong cơ thể bùng phát ra!

“Hí hí hí…”

Ngựa Thiểm Điện hí lên một tiếng sau, rồi lập tức ngoan ngoãn.

Mặc cho Diệp Bắc Minh ngồi trên lưng, không dám phản kháng.

Tiêu Dung Phi nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!

Cô ta nuôi ngựa Thiểm Điện đen từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ hai chị em cô ta.

Bất cứ ai ngồi lên đều bị hất ngã.

Diệp Bắc Minh lại chưa dùng đến năm giây, đã thần phục được nó?



Trên không trung rừng rậm ma thú.

Hai con ma thú biết bay ngang ngược bay qua giống như chiếc máy bay chiến đấu!

Một con là phi hổ vân rồng có hai cánh!

Một con khác là thú một sừng lông trắng tuyết.

Rừng rậm ma thú được Côn Luân Hư coi là cấm địa, vậy mà hai con ma thú này lại bay qua không trở ngại.