Thanh niên ngồi trên lưng phi hổ vân rồng vô cùng anh tuấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Cũng không biết gia tộc nghĩ thế nào, lại cho chúng ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó tìm người”.
“Nghe nói có một đám thổ dân sống ở tận cuối của rừng rậm!”
“Có một số thổ dân vì đi qua khu rừng này mà thập tử nhất sinh?”
“Chính là khu rừng này, tôi nhắm mắt cũng có thể vượt qua!”
Tràn đầy ngạo mạn!
Cô gái ngồi trên lưng thú một sừng cau mày: “Bơn bớt kiểu cao cao tại thượng đó của anh đi!”
“Lần này chúng ta ra ngoài là tìm kiếm con cháu đời sau của nhà họ Diệp!”
“Bệ hạ không còn nhiều thời gian, nguyện vọng cuối cùng chính là rửa sạch oan ức cho nhà họ Diệp!”
“Năm đó, sự việc nhà họ Diệp là án oan!”
Người thanh niên bĩu môi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp cũng thật may mắn!”
“Tôi thấy bọn họ cũng sắp gia nhập đám thổ dân rồi đấy, lại có thể một bước lên trời!”
“Nhưng mà ấy à, nhà họ Diệp cũng có không ít kẻ thù, mấy gia tộc đó sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Diệp trở lại hoàng triều Đại Chu đâu!”
Cô gái trẻ lạnh lùng quát một tiếng: “Anh bớt nói vài câu đi, tìm được đời sau nhà họ Diệp rồi tính!”
Người thanh niên trẻ uể oải hô một câu: “Đi thôi!”
“Hú!”
Phi hổ vân rồng dưới người gầm một tiếng, tăng tốc bay đi.
Lúc này.
Một người phụ nữ trong rừng rậm ma thú chấn hãi ngẩng đầu, trong cơ thể truyền ra giọng kinh ngạc: “Đây là… ma thú cấp chín?”
Tôn Thiến chấn hãi hỏi: “Thần nữ Túc Hoàng, bà nói đây là ma thú cấp chín?”
“Chẳng lẽ ma thú sâu trong rừng rậm ma thú muốn rời khỏi nơi này?”
Thần nữ Túc Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Hai con ma thú này khác, đã bị người ta thuần phục”.
“Chắc không phải là loại thú trong rừng rậm ma thú, mà là bay qua rừng rậm ma thú!”
“Côn Luân Hư sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cách cách cách!
Ngựa Thiểm Điện phi chạy về phía cấm địa long mạch.
Tiêu Nhã Phi ôm vòng eo thon của Tiêu Dung Phi.
Chiếc cằm xinh xắn chống lên vai của Tiêu Dung Phi, nhả hơi bên tai cô ta: “Chị à, thiên phú của tên Diệp Bắc Minh này mạnh như vậy, em cảm thấy nhất định phải lôi kéo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu chúng ta!”
Tiêu Dung Phi trừng đôi mắt: “Được rồi đấy”.
“Anh ta rất cao ngạo, hơn nữa thiên phú thực sự kinh người”.
“Muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, sợ rằng, rất khó!”