Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5263: Tên này điên rồi!



"Tôi muốn anh ta quỳ dưới chân tôi dập đầu một trăm cái, cầu xin tha thứ như một con chó!"

"Chỉ cần anh ta làm được điều này, Hoa Thanh Dương tôi đảm bảo sau này sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa!'

Tất cả mọi người ở hiện trường sững sờ!

Họ nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt đầy thương hại, một khi Diệp Bắc Minh đồng ý yêu cầu của Hoa Thanh Dương, đạo tâm võ đạo của anh sẽ hỏng ngay!

Dù có là thể chất Hỗn Độn, thì đời này cũng phế rồi!

Tần Minh nhíu mày: "Hoa huynh, như thế thì hơi quá đáng rồi"

"Chi bằng chúng ta tiến tới điểm trung hòa một chút, người phụ nữ này, tôi làm chủ, cô ta sẽ thuộc về anh!"

"Bắt Diệp Bắc Minh quỳ gối thì miễn đi! Đạo tâm võ đạo của anh ta mà phế thì anh ta chẳng còn giá trị gì nữa!"

Thần hồn của Hoa Thanh Dương đỏ hồng mắt!

"Thế này đi, tôi đồng ý với anh ... "

Tần Minh lập tức truyền âm.

Ánh mắt Hoa Thanh Dương khẽ đảo

Cuối cùng, anh ta gật đầu: "Được! Tôi chỉ cần người phụ nữ này!"

Bách Lý Thanh lập tức ra lệnh: "Tần Trung, ông còn ngây ra đó làm gì?"

"Còn không mau đưa người phụ nữ này đi, giữ cho Hoa công tử!"

"Vâng!'

Tần Trung gạt đầu, đi về phía Diệp Quỳnh.

Diệp Quỳnh mặt trắng bệch, cô ta cắn môi, sau đó lại chủ động đứng lên, đi về phía Tần Trung!

"Xem như cô biết điều!'

Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng.

"Diệp Quỳnh, cô làm gì vậy?"

Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên một tiếng quát lạnh.

Diệp Quỳnh run lên, không có quay đầu lại: "Bắc Minh, cảm ơn anh! Nếu không tại tôi, thì anh đã không bị liên lụy!"

"Nếu dùng tôi mà có thể làm nguôi cơn giận của họ, vậy xem như tôi vẫn còn chút giá trị đi ... "

Cô ta vừa bước tiếp!

Diệp Bắc Minh đã nén đau, vọt tới!

Anh chắn trước người Diệp Quỳnh, hai mắt đỏ ngầu: "Cô đừng quên, mạng cô là của tôi!"

Diệp Quỳnh sững người!

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Lúc ở Vô Căn Chi Địa, cô từng bảo, cô nợ tôi một mạng!"

"Hiện tại, mạng của cô là của tôi!"

"Cô bảo tặng cho người khác là tặng cho người khác sao?"

Diệp Quỳnh há miệng: "Tôi ... "

Diệp Bắc Minh ngắt lời ngay: "Mạng của cô là của tôi!"

"Tôi chưa đồng ý, và tôi không cho phép cô đưa ra bất kỳ quyết định nào!"

"Hôm nay, ai cũng đừng hòng đưa cô đi, kể cả một Đại Đế thật sự đến cũng vậy!"

Anh quay người lại.

Một mình đối mặt với tất cả mọi người đang có mặt tại đây!

Để lại cho Diệp Quỳnh một bóng lưng!

Diệp Quỳnh che miệng, nước mắt chảy ra, cơ thể run lên bần bật!

'Diệp Bắc Minh ... được! Từ nay về sau, Diệp Quỳnh tôi là người của anh, anh không cho phép tôi chết, tôi sẽ không chết! Không bao giờ ... '

Diệp Quỳnh nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt càng kiên định hơn!

"Đệt! Cmn! Tần huynh, má nó anh đã nhìn thấy chưa?"

"Không phải tôi không cho tên này một con đường sống, mà là anh ta không coi tôi ra gì! Anh ta là cái thá gì chứ?"

'Nếu không vì nể mặt anh, thì chỉ cần một ý niệm là ông đây có thể diệt cả tộc nhà họ Diệp rồi!" Thần hồn của Hoa Thanh Dương tức điên lên, tức run cả người.

Tần Minh nhíu mày!

Diệp Bắc Minh quá không biết điều!

Ngay cả Bách Lý Thanh cũng tỏ vẻ chán ghét: "Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang nói gì không hả?"

"Bản tiểu thư rất coi trọng anh, anh mau xin lỗi Hoa thiếu đi!"

"Sau đó giao người phụ nữ dơ bẩn này ra, chuyện này coi như xong, anh cũng sẽ không chết, chẳng lẽ thế không tốt à?"

Diệp Bắc Minh tức giận chửi luôn: "Cô mới là người phụ nữ dơ bẩn!"

"Trong mắt tôi, Diệp Quỳnh sạch hơn cô gấp vạn lần!"

"Tôi không cần cô xem trọng, cô cút khỏi tầm mắt tôi đi!"

Anh vừa nói xong.

Toàn trường im phăng phắc!

Đám Chu Nham trợn tròn mắt, sợ đến nỗi há hốc miệng, cả người run rẩy!

Tên này điên rồi!

Nét mặt Bách Lý Thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Vạn lão, giết cái thứ không biết điều này đi cho tôi!"

Vạn lão đang định ra tay!

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm:

'Đợi đã! Chàng trai có thể chất Hỗn Độn này, Côn Luân Điện tôi muốn rồi, mọi người nể mặt lão phu đi!"