Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 537: Máu sinh mệnh



Vẻ mặt phi hổ vân rồng đầy khinh thường, giơ hai chân trước dẫm về phía kiếm Đoạn Long!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng!

Khoảnh khắc hai chân trước của phi hổ vân rồng chạm vào kiếm Đoạn Long.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe!

Cái chân giống như sắt thép lại bay đi.

Chỗ vết thương trơn phẳng như gương!

“Hú!”

Phi hổ vân rồng đau đớn gào thét một tiếng, ngã xuống đất!

Dương Tiêu ngẩn người: “Cái gì?”

Trong tích tắc!

Gru!

Diệp Bắc Minh chém ra đường kiếm thứ hai, trong kiếm Đoạn Long phát ra một tiếng rồng gầm.

Phi hổ vân rồng giống như đậu phụ, bị Diệp Bắc Minh chém đứt đầu.

Phập!

Đầu hổ khổng lồ rơi xuống đất, nhìn mà giật mình kinh hãi.

“Suýt!”

Mộ Thiên Thiên hít khí lạnh.

Nụ cười của Dương Tiêu cứng lại, cất giọng run run: “Giả, chắc chắn là giả!”

“Đây là phi hổ vân rồng, ma thú cấp chín!”

“Tại sao mày có thể giết nó?”

“Đang nằm mơ, chắc chắn mình đang nằm mơ!”

Dương Tiêu sắp bị dọa sợ đến ngốc nghếch.

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người hắn ta, giống như nhìn một người chết!

Dương Tiêu hít thở đình trệ, tê dại da đầu, cất giọng run run: “Đừng giết tao…”

Diệp Bắc Minh giơ tay tóm chặt cổ của hắn ta, tiện tay bóp nát!

Nhanh gọn dứt khoát!



Lúc Dương Tiêu chết.

Biên giới phía Bắc hoàng triều Đại Chu.

Quân doanh của đại quân hàng triệu binh sĩ đóng tại dưới chân núi Tuyết mênh mông bát ngát.

Một người đàn ông mặc chiến giáp, ngồi trong trướng!

Người này chính là Dương Thiên, chiến thần bất bại của hoàng triều Đại Chu!

Đột nhiên.

‘Rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.



Chiến thần Đại Chu núi có sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt!

Lúc này vẻ mặt biến sắc!

Dương Thiên tóm ra một miếng ngọc bội bị vỡ từ lồng ngực, gào thét như phát điên: “Em trai, không! Không thể nào!”

“Em trai của mình làm sao có thể chết được?”



Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn sang Mộ Thiên Thiên!

Cơ thể Mộ Thiên Thiên cứng đờ, cảm giác như bị một vạn cây đao kề lên cổ!

Cảm giác khó thở: “Khụ khụ… tôi không giết người của anh…”

Diệp Bắc Minh dừng lại, sát khí tiêu tan: “Các tướng sĩ Long Hồn, cô không giết một ai?”

Mộ Thiên Thiên sợ đến gần như suy sụp: “Không, tôi không ra tay!”

“Lúc Dương Tiêu giết người, thậm chí tôi còn khuyên anh ta!”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, nhìn sang Thẩm Hạc, quản gia của phủ Diệp: “Cô ta nói thật không?”

Thẩm Hạc kính sợ gật đầu: “Cậu Diệp, cô gái này đúng là không giết một người nào!”

“Lúc đồng đội của cô ta giết người, cô ta đã cố hết sức ngăn cản”.

Sát khí trên người Diệp Bắc Minh bỗng biến mất.

Mộ Thiên Thiên mới thở nhẹ nhõm!

Cô ta vẫn khó mà tin nổi!

Diệp Bắc Minh lại vì ba mươi mấy ‘người hầu’ mà giết Dương Tiêu?

Bỗng nhiên.

Một đám người xông vào, Diệp Lăng Tiêu dẫn theo một đội chiến sĩ Long Hồn xuất hiện.

Sau khi nhìn thấy đại sảnh phủ Diệp bị hủy, thi thể của các tướng sĩ Long Hồn và phi hổ vân rồng dưới đất, ông ta kinh hãi kêu lên: “Long soái, có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không liên quan đến các ông”.

“Chỉ thương tiếc cho các tướng sĩ Long Hồn này!”

“Tổ chức tang lễ trọng thể cho họ, phát tiền tuất theo chế độ chiến sĩ tử trận”.

“Bố mẹ con cái của họ, nhà họ Diệp tôi nuôi cả đời!”

“Nếu con cái hoặc là anh chị em của họ muốn gia nhập Long Hồn, cứ thu nhận hết!”

Diệp Lăng Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Rõ!”

“Mang di thể của các tướng sĩ đi!”

Người của Long Hồn tiến lên.

Mang ba mươi mấy di thể đi.

Diệp Lăng Tiêu hỏi: “Long soái, còn dặn dò gì không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Việc tiếp theo, tôi tự xử lý là được”.

Diệp Lăng Tiêu ngẩn người.

Nhìn thi thể của phi hổ vân rồng một cái, rồi lại nhìn Mộ Thiên Thiên, hành lễ chào rồi quay người rời đi.

Mộ Thiên Thiên kiêng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại thành ra thế này!”

“Chuyện của Dương Tiêu, tôi sẽ che giấu giúp anh!”



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.

“Nói đi, các người đến tìm tôi, rốt cuộc có mục đích gì?”

Anh vừa nói, vừa đi đến thi thể của phi hổ vân rồng.

Dùng kiếm Đoạn Long rạch mở thi thể!

Trực tiếp moi tim!

Máu sinh mệnh ở trong đó, có thể cứu sống Chu Thiên Hạo!

Trái tim Mộ Thiên Thiên đập điên cuồng: “Những điều Dương Tiêu vừa nói, mười phần đúng tám chín phần!”

“Hoàng đế Đại Chu không còn sống được bao lâu, trước khi chết muốn rửa sạch oan ức cho nhà họ Diệp…”

Diệp Bắc Minh cất máu sinh mệnh đi.

Rồi moi ra một viên tinh hạch ma thú màu đỏ từ trong cơ thể phi hổ vân rồng.

Ngay cả đồng tử của Mộ Thiên Thiên cũng co lại.

Tinh hạch ma thú cấp chín!

Vô cùng giá trị!

Chỉ là.

Màu đỏ này hơi ảm đạm!

Dù sao cũng là ma thú cấp chín được thuần dưỡng, nếu là ma thú cấp chín hoang dã, sẽ là màu đỏ sẫm!

“Phù!”

Mộ Thiên Thiên hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Vì để bù đắp cho anh, bệ hạ ban hôn cho hai chúng ta!”

“Chỉ cần anh gật đầu, thì có thể về hoàng triều Đại Chu cưới tôi!”

Chu Nhược Giai cau mày.

Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết sầm xuống.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Về nói với hoàng đế của các người, tôi không có hứng thú với hôn sự này!”

Anh quay đầu nhìn Mộ Thiên Thiên.

Cười đầy ý sâu xa: “Lúc trước khi nhà họ Diệp ở hoàng triều Đại Chu, nếu tôi không đoán nhầm, có lẽ là bị truy giết đến Côn Luân Hư phải không?”

Ánh mắt Mộ Thiên Thiên hơi lảng tránh: “Diệp Bắc Minh, chuyện này, tôi có thể giải thích”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, cô giải thích đi!”

“Tôi…”

Mộ Thiên Thiên ngẩn người.

Cô ta suy nghĩ một lát, vội vàng nói: “Năm đó hoàng triều Đại Chu vừa được xây dựng, vẫn chưa vững chắc”.

“Có người tố cáo nhà họ Diệp các anh, nói nhà các anh có lòng tạo phản!”

“Cho nên bệ hạ đã hạ lệnh…”

Diệp Bắc Minh cười ha ha nhìn cô ta: “Cho nên hạ lệnh diệt nhà họ Diệp?”

Mộ Thiên Thiên trầm mặc một lát, ngưng trọng gật đầu: “Bệ hạ đã biết sai rồi!”

“Bây giờ hạ chỉ, hy vọng nhà họ Diệp các anh trở về hoàng triều Đại Chu”.

“Bất kể các anh có yêu cầu gì, bệ hạ cũng có thể thực hiện!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tôi muốn làm hoàng đế Đại Chu, bảo bệ hạ của các cô thoái vị sao?”