Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 538: Bố em sống lại thật rồi!



“Anh nói cái gì?”

Mộ Thiên Thiên ngẩn người, sau đó quát một tiếng: “To gan!”

Bốp!

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Mộ Thiên Thiên giống như quỷ mị, giơ tay tát một cái.

Mộ Thiên Thiên ngã lăn dưới đất, khuôn mặt lập tức sưng lên: “Anh!”

Một tay ôm mặt, cực kỳ ấm ức: “Anh dám đánh tôi?”

Bốp!

Diệp Bắc Minh lật tay tát một cái, trả lời Mộ Thiên Thiên!

Mộ Thiên Thiên trừng mở to đôi mắt, cơ thể run lên!

Cúi thấp cái đầu cao ngạo!

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Bớt cái kiểu cao cao tại thượng của cô lại, quay về nói với hoàng đế của các người!”

“Sớm muộn gì Diệp Bắc Minh tôi sẽ đến hoàng triều Đại Chu, tốt nhất trước khi tôi đến, các người phải làm rõ là những kẻ nào hãm hại nhà họ Diệp!”

“Nếu không, hoàng triều Đại Chu đợi bị diệt vong đi!”

Mộ Thiên Thiên sợ hãi ngẩng đầu: “Anh… làm sao anh dám nói như vậy?”

Vừa hay.

Nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo vẻ tàn sát và sát khí vô tận của Diệp Bắc Minh!

Giống như nhìn thẳng vào tử thần!

Mộ Thiên Thiên không dám nhìn thẳng vào trước mặt Diệp Bắc Minh, lần thứ hai cúi cái đầu cao ngạo: “Tôi biết rồi!”

Nhếch nhác chạy ra khỏi nhà họ Diệp.

Liền sau đó.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiên lại, nhìn sang Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, đây là một con ma thú cấp chín!”

“Sau đây, để anh thử xem có thể khiến chú Chu sống lại không!”

Cơ thể của Chu Nhược Giai run lên: “Anh Bắc Minh, anh nói cái gì?”

“Bố em, bố em thực sự có thể sống lại ư?”

Diệp Bắc Minh vỗ cái đầu nhỏ của Chu Nhược Giai: “Chắc là được, anh sẽ cố hết sức!”

“Được!”

Đôi mắt của Chu Nhược Giai đỏ bừng.

Tiến vào mật thất ngầm của phủ Diệp.

Lấy thi thể của Chu Thiên Hạo từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.

Đầu và cơ thể của ông đã được Diệp Bắc Minh dùng kim châm nối với nhau.

Sắc mặt của Chu Thiên Hạo tái nhợt, giống như đang ngủ.

“Bố ơi!”

Chu Nhược Giai run rẩy gọi một tiếng.

Diệp Bắc Minh lấy ra tinh huyết của ma thú cấp chín, truyền vào trong cơ thể của Chu Thiên Hạo.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện mười ba cây kim châm!



Lần lượt cắm vào mười ba huyệt đạo của Chu Thiên Hạo!

Một luồng chân nguyên truyền vào trong cơ thể của Chu Thiên Hạo, thông qua huyết quản, truyền tinh huyết ma thú vào kinh mạch toàn thân ông.

Một cảnh không thể tin nổi diễn ra!

Vết thương ở vị trí cổ của Chu Thiên Hạo hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vết thương ở cổ lại hồi phục như ban đầu!

Chu Nhược Giai ôm chặt cái miệng: “Bố ơi, tay của bố em động đậy rồi!”

“Anh Bắc Minh, bố em cử động rồi!”

Diệp Bắc Minh cũng không dám tin: “Khí tức của chú Chu đúng là đang hồi phục, tim của chú ấy đang đập!”

“Chẳng lẽ thực sự sống lại rồi sao?”

Bỗng nhiên.

“Khụ khụ…”

Chu Thiên Hạo ho khan dữ dội hai tiếng.

Mở đôi mắt nhìn trần nhà, đầy nghi hoặc: “Đây là nơi nào?”

“Bố ơi!”

Chu Nhược Giai mừng chảy nước mắt, trực tiếp nhào lên: “Đây là nhà họ Diệp, bố ơi, bố tỉnh rồi!”

“Hu hu hu, bố sống lại thật rồi!”

“Bố ơi!”

Chu Thiên Hạo ngây ngẩn: “Sống lại? Chẳng lẽ bố chết rồi ư?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bố nhớ rõ ràng bố bị người ta bắt đi, đưa đến một nơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Nhược Giai giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt.

Chu Thiên Hạo ngồi tại chỗ, ngẩn ngơ mất hồn: “Bố thực sự đã chết ư?”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Chú Chu, chú cảm thấy thế nào rồi?”

Chu Thiên Hạo nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu Minh, là cháu đã cứu chú ư?”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Đúng thế, chú Chu, chú có cảm thấy trong người khó chịu không?”

Chu Thiên Hạo lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy rất mệt”.

“Dường như đã mơ một giấc mơ dài”.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước.

Bắt mạch cho Chu Thiên Hạo!

Sau khi xác định ông ấy không có vấn đề gì: “Chú Chu, sức khỏe của chú không có vấn đề gì”.

“Thậm chí vì có tinh huyết ma thú, còn khỏe mạnh hơn trước đây”.

“Chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được!”

Đột nhiên, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có người đến!”

Diệp Bắc Minh khẽ động lông mày: “Nhược Giai, em ở cùng chú Chu, anh còn có chút việc”.

Anh đi ra khỏi mật thất ngầm.

Mẹ Hạ đứng trong sân viện của phủ Diệp.

Hạ Nhược Tuyết tỏ sắc mặt lạnh lùng: “Mẹ đến đây làm gì, nơi này không hoan nghênh mẹ!”



Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng: “Hạ Nhược Tuyết, nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ của con!”

“Con tìm được người đàn ông cường mạnh, chẳng lẽ định quên mẹ của con sao?”

Hạ Nhược Tuyết cười chế nhạo: “Đâu có người mẹ nào mà bán con gái đi làm nha hoàn?”

“Đâu có người mẹ nào không quan tâm sự sống chết của con gái?”

“Bây giờ biết Diệp Bắc Minh lợi hại, lại liếm mặt tìm đến à?”

Bị con gái ruột nói như vậy.

Mẹ Hạ vừa xấu hổ vừa giận, vô cùng lúng túng.

Giơ tay tát về phía khuôn mặt của Hạ Nhược Tuyết: “Đồ con gái bất hiếu, dám nói mẹ như vậy?”

“Mẹ đánh chết con!”

Hạ Nhược Tuyết đau khổ nhắm mắt!

Đợi một lúc.

Cũng không thấy tay của mẹ Hạ đánh xuống!

Mở mắt nhìn, không biết Diệp Bắc Minh đã chặn trước người cô ấy từ lúc nào.

Tóm chặt cổ tay của mẹ Hạ, cất giọng băng lạnh: “Nể tình bà là mẹ của Nhược Tuyết, tôi đã cho bà cơ hội rồi!”

“Bây giờ bà còn dám ra tay với Nhược Tuyết?”

“Nhớ lấy, Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, bất kỳ ai dám động đến cô ấy cũng phải trả giá!”

Bỗng dùng lực!

‘Rắc’ một tiếng giòn tan!

Cổ tay của mẹ Hạ bị bẻ gãy!

“A!”

Mẹ Hạ kêu thảm một tiếng, sượt sượt sượt lùi lại, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Cậu… cậu thực sự dám ra tay với tôi?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh không có chút tình cảm: “Làm mẹ như bà, đẩy con gái vào hố lửa, tôi đã đủ khách sáo với bà rồi!”

“Đây là lần cuối cùng, còn dám xuất hiện trước mặt tôi và Nhược Tuyết, giết không tha!”

Băng lạnh!

Vô tình!

Vù!

Sát khí khủng bố ập đến!

“Cậu!”

Mẹ Hạ sợ đến nhếch nhác bỏ chạy.

Anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Tuyết, vẻ mặt dịu dàng: “Nhược Tuyết, anh làm vậy liệu có quá đáng quá không?”

Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng: “Anh làm đúng lắm, từ nhỏ, em đã là công cụ của mẹ em rồi”.

“Giữa mẹ và em ngoại trừ quan hệ máu mủ, thực sự không có chút tình mẹ con!”

“Cứ vậy đi, anh Bắc Minh, em mệt rồi, em muốn quay về gặp bố mẹ em!”

Diệp Bắc Minh biết.

Hạ Nhược Tuyết đang nói đến bố mẹ nuôi của cô ấy.

Khẽ gật đầu: “Anh đưa em đi”.