Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 550: Mày đang uy hiếp tao?



Văn Nhân Mộc Nguyệt, Văn Nhân Hy Nguyệt!

Dịch Tư Dao giống như gái bao, hôm nay là sân nhà của cô ta!

Tiếp đãi bạn cùng lứa tuổi đến từ các thế lực lớn.

Mấy lão giả sáp tới gần: “Cô gái!”

Dịch Tư Dao nhìn liếc qua mấy người, cười nói với cậu thanh niên: “Các người chơi đi, tôi đi một lúc nữa sẽ quay lại!”

Cùng đi đến một góc.

Dịch Tư Dao lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Một lão giả nhắc nhở: “Hôm nay chính là ngày thứ ba rồi!”

“Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của Diệp Bắc Minh kia chẳng lẽ cô vẫn chưa nói với ông cụ sao?”

Nụ cười của Dịch Tư Dao ngưng lại: “Mấy vị trưởng lão, hôm nay phải nói với tôi những thứ này sao?”

“Hôm nay là đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của ông tổ, tôi không muốn náo loạn chuyện không vui!”

Một lão giả cau mày: “Nhưng thưa cô, đây không phải chuyện nhỏ!”

“Dù cô muốn để thêm một khoảng thời gian cũng phải tìm người liên lạc với Diệp Bắc Minh…”

“Im miệng!”

Dịch Tư Dao khẽ kêu lên: “Các ông còn dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ tư cách cung phụng!”

“Sau này đừng hòng có được tài nguyên tu võ của nhà họ Dịch!”

“Cái này…”

Mấy lão giả nhìn nhau, không nói gì nữa.

Dịch Tư Dao chẳng buồn để ý đến bọn họ, tiếp tục quay lại trong đám người.

Một lão giả trong số đó than thở: “Haiz, thôi, không làm cung phụng nhà họ Dịch cũng được!”

Một lão giả khác nói: “Ông Thạch, ông muốn rời đi?”

Ông Thạch hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này điên rồi!”

“Không nghe khuyên nhủ, nhà họ Dịch chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!”

“Đi bây giờ vẫn còn kịp!”

Mấy lão giả còn lại ngây ra!

Ông Thạch vội bước đi ra ngoài cửa lớn nhà họ Dịch.

Đột nhiên.

Con ngươi ông ta co lại!

Chỉ thấy một cậu thanh niên chắp tay, hét lớn về phía cửa nhà họ Dịch: “Dịch Tư Dao, có phải cô quên chuyện gì rồi không?”

Giọng nói như sấm!

Trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ nhà họ Dịch!

Soạt!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ quay đầu!

“Lá gan ai lớn như vậy, dám ồn ào náo động ở đây?”



“Đây là nhà họ Dịch, hắn điên rồi hả?”

Tiêu Nhã Phi vui mừng quay đầu: “Ôi, giọng nói này là?”

Tiêu Dung Phi mặt không thể tin nổi: “Sao anh ta lại đến đây?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng đột nhiên ngẩng đầu lên!

Văn Nhân Hi Nguyệt lập tức nghe ra giọng nói của Diệp Bắc Minh: “Sát thần Diệp Bắc Phong?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt sửa lại: “Chị họ, bây giờ nên gọi anh ta là Diệp Bắc Minh!”

Dịch Tư Dao nghe thấy giọng nói này, mặt đẹp cũng biến sắc: “Anh ta tới thật?”

Đột nhiên!

Mắt đẹp trầm xuống: “Hừ, anh đến rồi thì làm gì được tôi?”

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Diệp Bắc Minh bước vào cửa nhà họ Dịch, nói ngay trước mặt tất cả mọi người: “Một trăm triệu khối nguyên đã hẹn xong, hôm nay cô không chuẩn bị cho tôi?”

Soạt!

Ánh mắt tập trung vào Diệp Bắc Minh!

Mọi người ngây ra.

“Vậy là đến đòi nợ?”

“Hôm nay là ngày gì chứ, mừng thọ một ngàn năm trăm tuổi của lão tổ nhà họ Dịch đó!”

“Sao hôm nay hắn lại đến đây?”

“Đúng là không hiểu chuyện!”

Rất nhiều võ giả thế lực lớn nhướng mày.

Dịch Tư Dao khẽ mỉm cười: “Anh Diệp, tôi biết anh rất gấp, nhưng anh đừng vội thế!”

Thái độ Diệp Bắc Minh kiên quyết: “Đây là giao hẹn của chúng ta, đưa một trăm năm mươi triệu khối nguyên ra đây, tôi lập tức đi ngay!”

Dịch Tư Dao cau mày.

Vừa muốn nói.

Đột nhiên.

Chàng thanh niên ở bên cạnh đi ra từ trong đám người, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh chính sát thần Diệp Bắc Minh?”

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Giang Thần, là đệ tử của Đại trưởng lão Long Đường!”

“Dù nhà họ Dịch nợ anh một trăm năm mươi triệu khối nguyên, nhưng hôm nay là đại thọ 1500 tuổi của lão tổ nhà họ Dịch!”

“Mọi người đều là tới chúc thọ!”

“Hôm nay anh đến nhà họ Dịch đòi nợ, có phải hơi quá đáng không?”

Diệp Bắc Minh lập tức coi thường Giang Thần.

Nhàn nhạt nhìn Dịch Tư Dao, phun ra hai chữ lạnh băng: “Lấy nguyên!”

Khuôn mặt Giang Thần nín nhịn đến đỏ bừng.

Ngượng chết!

Hận không tìm được cái lỗ để chui vào!

Mẹ kiếp!!!



Hắn vốn muốn làm bộ, nói nhiều như vậy.

Người ta lại trực tiếp coi thường hắn?

Giang Thần có chút tức giận, quát lạnh: “Nhóc con, tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?!!!”

Một luồng khí cực mạch bộc phát từ trong cơ thể hắn!

Mang theo ý tứ uy hiếp!

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Om sòm!”

Giơ tay lên!

Một tiếng vang ‘bốp’ thật lớn.

Gò má Giang Thần nổ ầm, lùi về phía sau, chật vật phun ra một ngụm máu tươi!

“Cái này...”

Mọi người ngơ ngác!

Trong con mắt của Tiêu Nhã Phi hiện ra ngôi sao: “Anh ta mạnh quá!”

Tiêu Dung Phi cau mày: “Sức mạnh này chưa chắc là chuyện tốt!”

“Đây là Giang Thần, không phải người bình thường!”

Hai người Văn Nhân Mộc Nguyệt và Văn Nhân Hi Nguyệt cũng nhìn nhau,

Mắt đẹp của Dịch Tư Dao cũng co lại, cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh dám trực tiếp ra tay ở nhà họ Dịch: ‘Chẳng lẽ là mình thất sách? Không thể nào!’

“Sao anh ta dám làm như vậy?’

Giang Thần bò dậy, ôm mặt.

Tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày nhớ cho tao!”

“Mày không chọc nổi tao, càng không chọc nổi Long…”

Diệp Bắc Minh lập tức ngắt lời hắn: “Mày đang uy hiếp tao?”

Bước ra!

Hạ xuống trước người Giang Thần.

Giang Thần sợ hết hồn: “Mày muốn làm gì?!!!”

Diệp Bắc Minh giọng lạnh băng: “Giết mày!”

Hai lão giả từ phía sau lưng lao ra, ngăn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày đừng quá đáng!”

“Tao quá đáng thì sao?”

Diệp Bắc Minh cười ngạo nghễ.

Vô cùng cường thế!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, một kiếm càn quét ra ngoài!

“Cái gì?”

“Mày còn muốn giết bọn tao?”

Hai lão giả kinh ngạc, biết uy lực của kiếm Đoạn Long, muốn né tránh!

Nhưng bọn họ căn bản không thoát được tốc độ của kiếm Đoạn Long.