Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 551: Sát thần bỏ chạy



Phụt! Phụt!

Hai lão giả cảnh giới Tiên Thiên đầu bay thẳng ra ngoài!

Diệp Bắc Minh đứng trước mặt Giang Thần.

Giang Thần sợ đến mức mặt tái nhợt: “Đừng…”

Kiếm Đoạn Long đã nghiền ép xuống!

Dứt khoát!

Phụt!

Một màn sương máu nổ bùm, Giang Thần nổ chết tại chỗ!

“Rít!”

Mọi người hít ngược lại hơi lạnh, da đầu tê dại!

Tiêu Nhã Phi kinh ngạc há miệng nhỏ: “Chỉ, chị nhìn thấy gì không?”

Tiêu Dung Phi nuốt nước miếng: “Thấy rồi!”

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người Diệp Bắc Minh.

Không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại giết Giang Thần dứt khoát như vậy!

Diệp Bắc Minh giống như nghiền chết một con kiến, lạnh băng nhìn Dịch Tư Dao: “Nguyên đâu?”

Dịch Tư Dao sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Anh Diệp, tôi…”

Đột nhiên.

Từ trong nhà họ Dịch truyền đến giọng nói già nua:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là ai dám ngang ngược bên ngoài?”

Bên ngoài nhà họ Dịch đều là một vài người trẻ tuổi.

Nhân vật lớn chân chính đều ở bên trong phòng khách.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền lập tức lao ra!

Mười mấy người khí tức trên Tiên Thiên tấn công tới, trong nháy mắt phong tỏa Diệp Bắc Minh: “Là mày?”

“Thật to gan, mày dám đến nhà họ Dịch ngang ngược?”

“Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu vậy!”

Có đệ tử Long Đường hét lớn: “Trưởng lão, sư huynh Giang Thần bị giết rồi!”

“Cái gì?!!”

Mấy lão giả Long Đường thốt lên giận dữ.

Dịch Tư Dao vội vàng hét lớn: “Ông tổ, cứu con!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đột nhiên.

Bàn tay anh nhấc lên, lòng bàn tay có thêm một miếng ngọc bội!

Một đường ánh sáng màu đỏ, một đường ánh sáng màu tím đang lóe sáng!

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động: ‘Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ gặp nguy hiểm?!!!’

‘Xảy ra chuyện gì thế?’

‘Chẳng lẽ cấm địa long mạch xảy ra chuyện?’

“Đáng chết!!!!”



Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng!

Nào còn có tâm tình quan tâm nhà họ Diệp, xoay người lao ra khỏi nhà họ Dịch!

“Diệp Bắc Minh muốn chạy?”

Mọi người sững sờ.

Văn Nhân Hy Nguyệt chép miệng: “Chị còn tưởng rằng anh ta vô địch thiên hạ chứ, hóa ra vẫn biết sợ!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt cau mày: “Không đúng lắm, hình như anh ta có chuyện gấp!”

Bỗng nhiên.

Một trưởng lão của Long Đường gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày giết đệ tử đứng đầu của Long Đường mà còn muốn đi?”

“Ở lại cho lão phu!”

Một luồng khí tức khủng khiếp đánh giết về phía Diệp Bắc Minh.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh quay đầu một kiếm!

Kiếm khí màu máu đi cùng với tiếng long ngâm.

Một con huyết long bay thẳng qua bao trùm trưởng lão Long Đường đang ra tay.

Bùm!

Một mảng sương máu nổ tung!

Con ngươi lão tổ nhà họ Dịch hiện lên ánh đỏ: “Truy nhã tên này cho tôi!”

Mấy trưởng lão Long Đường cũng lạnh nhạt lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, ai đi gần Diệp Bắc Minh cũng là kẻ địch của Long Đường!”

Dịch Tư Dao buồn cười lắc đầu: “Sát thần cũng chỉ như vậy mà thôi!”

“Nhìn thấy lão tổ nhà họ Dịch mình, không phải cũng cắp đuôi chạy mất?”

...

Lúc này.

Trên trời cao cách nhà họ Dịch ngàn mét.

Một đường huyết ảnh xoẹt qua!

“Mặc kệ là ai, dám xông vào sư môn của tôi, tổn thương sư tỷ của tôi, tất cả đều phải chết!”

Diệp Bắc Minh điên cuồng đến cực điểm!

Con ngươi của anh tràn đầy khát máu và tàn sát!

Vèo!

Sau lưng anh, một mảng sấm sét ngưng tụ thành hai cánh, bất chợt chấn động!

Giống như hỏa tiễn phá trường không!

“Nhanh lên chút, nhanh lên chút!!!”

Diệp Bắc Minh lòng như lửa đốt.

Sư tỷ là vảy rồng của anh!

Đặc biệt là chị Tiểu Yêu, chính cô ấy dẫn anh vào Côn Luân Hư!

Nếu không có chị Tiểu Yêu, năm năm trước anh đã chết rồi!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ứ máu: “Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ, các chị ngàn lần không thể xảy ra chuyện!!!”

“Chờ em!!!”

Ngao ồ!

Một tiếng long ngâm.

Diệp Bắc Minh tiếp tục tăng tốc độ, điên cuồng xông về phía đất tổ long mạch!



Lúc này.

Vô số thế lực của đất tổ Côn Luân Hư ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng dáng màu đo máu phá vỡ bầu trời!

“Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy?”

“Tiếng sấm sét?”

“Tốc độ quá nhanh, là ma thú thuộc tính sấm?”

Vô số võ giả trố mắt nghẹn họng!

Khi Diệp Bắc Minh chạy tới dưới chân núi đất tổ long mạch, toàn thân run lên.

Chỉ thấy kết giới bể tan tành, nơi anh quen thuộc đã trở nên bừa bãi!

Trên mặt đất có máu tươi và dấu vết chiến đấu!

Giọng nói tháp Cán Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, những máu tươi này đều là của hai vị sư tỷ kia!”

Diệp Bắc Minh gầm thét: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau lục tìm tung tích của hai vị sư tỷ cho tôi!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vã tìm kiếm: “Ở phía đỉnh Thiên Trì!”

“Mau lên, bọn họ đang nguy hiểm đến tính mạng!”

“Mẹ kiếp!!!”

Diệp Bắc Minh giống như một con dã thú điên cuồng, chạy thẳng tới Thiên Trì.

Đỉnh Thiên Trì.

Đùng đoàng!

Một đường kết giới bị đánh vỡ.

Tô Hiên lạnh mặt đi vào phạm vi của Thiên Trì: “Hai con tiện nhân chúng mày, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

“Một cái kết giới thật sự có thể giữ được mạng chó của chúng mày?”

Cơ thể của Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ bị thương nặng.

Vất vả lắm mối trốn vào trong kết giới Thiên Trì!

Dựa vào sức mạnh long mạch để giữ vững.

Không ngờ vẫn bị công phá!

Khương Tử Cơ chậm rãi đứng dậy: “Lục sư muội, em đi trước đi!”

“Chị ngăn bọn chúng, em nhất định phải sống sót!”

Mắt đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, phải đi cùng nhau!”

Hai người đã bị thương.

Mặt đẹp trắng bệch, khí tức yếu ớt!

Tô Hiên giễu cợt: “Đã thành như vậy rồi mà chúng mày vẫn muốn đi sao?”

Hắn tùy tiện xua tay: “Chúng mày lãng phí quá nhiều thời gian của bổn công tử rồi!”

“Ông Vân, để lại một luồng sưu hồn của bọn họ!”

Lão giả lưng gù cười gằn: “Vâng thưa cậu!”

Cây giáo dài trong tay ông ta ném về phía Khương Tử Cơ!

Xịch!

Phá vỡ không khí!

Tốc độ quá nhanh, cộng thêm hai người đã bị thương từ trước, vốn không thể né tránh!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói tràn đầy máu tanh, hung ác, cuồng nộ truyền tới!

“Xông vào sư môn của tao, làm sư tỷ tao bị thương?”