Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 556: Lần này phiền toái rồi



Đột nhiên.

"Muốn chết!"

Hàn Bát Chỉ nằm dưới đất mở mắt ra, quát lớn một tiếng.

Một khí tức đánh tới, khiến người đàn ông kia sợ hãi lui lại: "Đậu má, lão già kia, mẹ nó ông muốn dọa chết tôi à?"

Hắn ta bước nhanh về phía trước, đá vào đầu Hàn Bát Chỉ.

Ầm!

Hàn Bát Chỉ lăn ra ngoài, lại phun ra một ngụm máu tươi!

Diệp Uyển Thu xông lên: "Ông Hàn!"

Hơi thở của Hàn Bát Chỉ suy yếu nói: "Diệp tiểu thư, nói cho chủ nhân biết, Hàn Bát Chỉ tôi không hề phản bội cậu ấy!"

Nước mắt của Diệp Uyển Thu không ngừng tuôn ra: "Ông Hàn, cảm ơn ông!"

Trên mặt người đàn ông đầu trọc toàn vẻ giễu cợt: "Võ Thần, mẹ nó đây chính là Võ Thần sao?"

"Sao ngay cả một con chó nhà tôi cũng không sánh bằng vậy?"

"Nhưng mà lão già này cũng trung thành như chó vậy, quả nhiên là giống chó!"

"Mày nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc kia đi, tao đã rất muốn nhìn đến cô ta cầu xin tha thứ ở dưới người tao rồi!"

"Ha ha ha ha!"

Đám người phát ra những tiếng cười như dã thú.

Hàn Bát Chỉ phun ra một búng máu: "Nếu không phải lão phu đang bị thương, đám khốn kiếp này, lão phu chỉ cần dùng một cái tay..."

Người đàn ông đầu trọc xông lên trước một bước, đá vào ngực Hàn Bát Chỉ: "Lão phế vật, tôi cho phép ông nói chuyện sao?"

"Chúng mày mau nói xem tao nên xử lý lão già này như thế nào?"

"Hả?"

"Cắt lưỡi của ông ta?"

"Hay là... ừm... chặt hai tay hai chân của ông ta xuống đây?"

Người đàn ông đầu trọc nói một mình.

Nhưng không có đồng bạn nào trả lời!

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!

Hắn ta cảm giác có chút không được bình thường.

Phía sau lạnh căm căm.

Diệp Uyển Thu và Hàn Bát Chỉ thì kích động nhìn về phía sau người đàn ông đầu trọc!

"Anh họ!"

"Chủ nhân!"

"Cái gì?"

Người đàn ông đầu trọc sững sờ, quay đầu theo bản năng!

Con ngươi co rút mãnh liệt!

"Cậu!"

Cách hắn ta hai mét, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện!



"A!"

Hắn ta hít sâu một hơi: "Sát Thần, Diệp Bắc Minh!"

"Là cậu!"

Cuối cùng người đàn ông đầu trọc đã biết vì sao các đồng bạn lại không nói gì rồi!

Người đàn ông đầu trọc bị dọa đến mức hai chân đều mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất!

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý ngút trời, khiến hắn ta còn không có dũng khí động ngón tay một chút nào!

Giọng nói giống như thần chết truyền đến!

"Mấy người rất thích tra tấn người khác sao?"

"Rất thích để cho người ta tuyệt vọng sao?"

"Nếu đã như vậy, tôi sẽ để mấy người trải nghiệm kiểu chết tuyệt vọng nhất trên thế giới!"

Vừa dứt lời.

Diệp Bắc Minh khoát tay, trên người mỗi một người đều xuất hiện mười ba cái kim châm!

Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Ngân châm cứu người, kim châm lấy mạng!

"A!"

Đám người nhà họ Dịch phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, vô cùng đau đớn, không ngừng vặn vẹo tại chỗ.

"Giết tôi, cầu xin cậu hãy giết tôi!"

Rầm rầm rầm!

Điên cuồng dập đầu như muốn chết!

"Đừng mà! A!"

Mỗi một cái xương trên người giống như bị người ta gõ nát!

Mỗi một gân mạch, mỗi một cơ bắp đều như bị độc trùng gặm nuốt!

Ngón tay cào cấu cơ thể mình đến mức làn da rách nát, nằm trên mặt đất lăn lộn!

Diệp Bắc Minh không nhìn đám người kia đang kêu thảm.

Anh ra tay chữa trị cho Diệp Uyển Thu và Hàn Bát Chỉ.

Mặc dù Diệp Uyển Thu bị trọng thương, nhưng cũng không đáng lo ngại.

Gân mạch toàn thân Hàn Bát Chỉ đã đứt đoạn, trước ngực có một lỗ thủng kinh khủng, có vẻ sắp không sống được nữa!

Diệp Bắc Minh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm kéo dài tính mạng cho ông ta, lại lấy ra một giọt tinh huyết từ tim ma thú cấp chín!

Khoảng nửa giờ sau.

Đám người gã đàn ông đầu trọc đã đau đớn đến chết!

Hàn Bát Chỉ mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Chủ nhân, tôi... tôi không chết?"

Diệp Bắc Minh tiện tay ném cho ông ta hai viên đan dược!

Hàn Bát Chỉ nhận lấy nhìn, hít sâu một hơi: "A! Sáu đan văn, đây là đan dược thánh phẩm!"

"Chủ nhân, không thể, cái này quá quý giá!"

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Bảo ông cầm thì cứ cầm!"

"Rõ!"



Hàn Bát Chỉ cẩn thận cất kỹ.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Bát Chỉ nói từ đầu đến cuối mọi chuyện.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Dịch Tư Dao? Ha ha!"

Anh nhìn về phía nhà họ Dịch!

Một sát khí ngập trời phóng lên tận trời, tựa như Ma Thần giáng lâm!

...

Đại sảnh nhà họ Dịch.

Một đám nhân vật cấp cao ngồi ở chỗ này.

Đang sửa sang lại danh sách quà cáp.

"Lão gia, lần đại thọ này của ngài đã nhận được không ít đồ tốt!"

"Hơn sáu mươi tinh thạch ma thú cấp bảy!"

"Hơn năm mươi triệu đồng!"

"Hai mươi mấy món binh khí phụ ma cấp sáu, mười mấy mấy món binh khí phụ ma cấp bảy, những vũ khí còn lại càng nhiều không kể xiết!"

"Mười mấy võ ký cấp thiên, đại trưởng lão Long Đường còn tặng một nửa bản võ kỹ cấp thần!"

"Hơn tám nghìn viên đan dược thiên phẩm, năm viên đan dược tuyệt phẩm, một viên đan dược thánh phẩm!"

Những món quà này cộng lại.

Đủ để bất kỳ một thế lực cấp hai nào có thể trực tiếp trở thành thế lực hạng nhất!

Lão tổ nhà họ Dịch tươi cười nói: "Mọi người vất vả rồi, nhưng mà món quà lớn nhất vẫn là năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm mà Tư Dao mang về!"

"Có năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm này, về sau nhà họ Dịch chúng ta sẽ không thiếu đan dược trong vòng ít nhất là một trăm năm!"

Dịch Tư Dao tươi cười nói: "Ông cố, cháu còn đến nhà họ Diệp một chuyến, bắt ông ngoại và cậu của Diệp Bắc Minh về nữa!"

"Cái gì?"

Lão tổ nhà họ Dịch giật nảy cả mình.

Đột nhiên.

Khuôn mặt già nua trầm xuống: "Tư Dao, ai bảo cháu làm như thế?"

Dịch Tư Dao nhíu mày: "Ông cố, làm sao vậy?"

"Chỉ cần bắt được ông ngoại và cậu của Diệp Bắc Minh, tại sao phải sợ anh ta không đi vào khuôn phép chứ?"

Nụ cười trên mặt lão tổ nhà họ Dịch biến mất!

Ông ta lập tức đứng bật dậy: "Cháu, haiz!"

"Hồ đồ!"

Lão tổ nhà họ Dịch đi tới đi lui: "Ai bảo cháu tự mình quyết định? Lần này phiền toái rồi!"

Dịch Tư Dao rất tủi thân: "Ông cố, cháu làm sao chứ!"

"Nhà họ Dịch chúng ta đâu phải sợ Diệp Bắc Minh!"

"Hơn nữa, là chính miệng ông cố nói sẽ truy nã Diệp Bắc Minh mà!"

"Cháu!"