Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 557: Cho dù ông trời ở đây cũng không cứu được



Lão tổ nhà họ Dịch bó tay rồi: "Lúc ấy nhiều khách khứa ở đây như vậy, lão phu vì mặt mũi của nhà họ Dịch mới không thể không nói như vậy!"

"Cũng là vì muốn xem thái độ của Long Đường và nhà họ Thẩm!"

"Sao cháu lại đi gây sự với Sát Thần kia thật chứ!"

Dịch Tư Dao nhíu mày: "Ông cố, Diệp Bắc Minh cũng không đáng sợ lắm mà!"

"Ngài vừa ra trận, Diệp Bắc Minh sẽ trực tiếp bị dọa chạy!"

Diệp Bắc Minh không đáng sợ ư?

Lão tổ nhà họ Dịch co quắp khóe miệng!

Người ta có thể giết chết cả cấp bậc trên Tiên Thiên, cháu lại nói cậu ta không đáng sợ?

Lão tổ nhà họ Dịch có một loại xúc động muốn hộc máu: "Ai nói cho cháu cậu ta sẽ bị dọa chạy?"

"Kẻ này có thực lực phá tan nhà họ Dịch chúng ta!"

"Đặc biệt là người ở sau lưng cậu ta, cháu đã từng nghĩ đến chưa?"

"Chúng ta có thể có mâu thuẫn, có khúc mắc với cậu ta, nhưng là tuyệt đối không thể làm quá phận!"

"Nếu không, một khi kẻ này làm thật, cháu xem đế quốc Thanh Long, học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu có kết cục gì?"

Lão tổ nhà họ Dịch khẽ quát một tiếng: "Mau thả người ra!"

Trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại!

Mẹ của Dịch Tư Dao hừ lạnh một tiếng: "Lão gia, ngài sợ cái gì chứ?"

"Nhà họ Dịch chúng ta có thân phận gì?"

"Đám người đế quốc Thanh Long, học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu kia? Cũng chỉ là thế lực hạng hai thôi, nhà họ Dịch chúng ta lại là thế lực hạng nhất!"

"Đúng vậy! Lão gia, nhà họ Dịch chúng ta không cần phải sợ Diệp Bắc Minh!"

"Cậu ta thật sự cho rằng mình là Sát Thần thật ư?"

Rất nhiều người nhà họ Dịch đều lắc đầu cười lạnh.

Dịch Tư Dao cũng chép miệng: "Ông cố, dù sao cũng đã bắt người đến rồi, ông lại muốn cháu thả?"

"Cháu không làm như vậy được đâu!"

Lão tổ nhà họ Dịch gầm thét: "Ông bảo cháu thả người!"

Bây giờ thả người thì còn có đường lui!

Dịch Tư Dao cảm thất vô cùng uất ức: "Bình thường ông rất chiều chuộng cháu, sao bây giờ lại như vậy!"

Bỗng nhiên.

"Ầm ầm!"

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến.

Sau đó bên ngoài truyền đến những tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết!

Một hạ nhân chật vật xông tới: "Lão tổ, không xong rồi, Sát Thần Diệp Bắc Minh đánh tới!"

Lão tổ nhà họ Dịch biến sắc!

Dịch Tư Dao con khóe miệng lên nở nụ cười lạnh: "Đúng là dám đến, ông cố, tên súc sinh này tới để chịu chết kìa!"

Đám người Dịch Tư Dao đi ra đại sảnh.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh tiến vào từ cổng chính nhà họ Dịch, toàn thân bị sát khí bao phủ!

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh đã phát hiện ra Dịch Tư Dao: "Chính là cô đã bắt ông ngoại và cậu tôi đi sao?"

Chỉ trong chốc lát.



Cơ thể mềm mại của Dịch Tư Dao run lên!

Cô ta có một loại ảo giác, cứ như mình đang bị thần chết nhìn chằm chằm vậy!

Ầm!

Một tia chớp xẹt qua!

Lôi ảnh trùng trùng!

Diệp Bắc Minh lao về phía Dịch Tư Dao, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi!

Đám người nhà họ Dịch biến sắc, mấy lão già quát lên một tiếng lớn: "Lớn mật, coi nhà họ Dịch chúng tôi là chỗ nào vậy?"

"Cút đi!"

Cuồng phong cuốn lên, năm bóng người đứng chắn trước mặt Dịch Tư Dao.

Trong tay mỗi lão già xuất hiện một thanh dao, đâm về phía tim Diệp Bắc Minh!

Gào gào!

Một tiếng rồng gầm vang vọng toàn bộ nhà họ Dịch!

Chỉ thấy một con rồng đỏ như máu lao ra, năm lão già liền bay ra ngoài giống như chó chết!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Vậy mà lại bị nổ tung trên không trung!

Trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, túm lấy cổ Dịch Tư Dao!

"Ông cố, cứu cháu..."

Dịch Tư Dao hoàn toàn luống cuống!

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được năm võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không ngăn được Diệp Bắc Minh!

Đây là quái vật gì?

Lạch cạch!

Diệp Bắc Minh bóp lấy cái cổ trắng trẻo của Dịch Tư Dao, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào: "Ông ngoại và cậu tôi đâu?"

Một cảm giác lạnh như băng sâu tới tận xương tủy, khiến người ta không hít thở được truyền đến!

Dịch Tư Dao vô cùng hoảng sợ: "Diệp Bắc Minh, anh dám làm vậy với tôi ư?"

"Nơi này là nhà họ Dịch!"

"Anh điên rồi sao?"

Đám người nhà họ Dịch đều thay đổi sắc mặt!

Dịch Vạn Hùng nhìn thấy con gái bị bắt, lập tức gấp gáp: "Lão gia, mau cứu người!"

Lão tổ nhà họ Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì!

Mẹ của Dịch Tư Dao nổi giận gầm lên một tiếng: "Tên súc sinh kia, thả con gái tôi ra!"

"Chết đi!"

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, lười để ý đến mẹ của Dịch Tư Dao!

Tiện tay chém ra một kiếm!

Ầm!

Mưa máu nổ tung, mẹ của Dịch Tư Dao bị mất mạng tại chỗ!



Dịch Vạn Hùng ngây ra: "Bà xã!"

Dịch Tư Dao kêu thảm một tiếng, đôi mắt lập tức tràn ngập tơ máu: "Mẹ!"

"Diệp Bắc Minh, anh dám giết mẹ của tôi?"

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, bắt lấy một cánh tay của Dịch Tư Dao!

Bỗng nhiên kéo ra một cái!

Ầm!

Một cánh tay của Dịch Tư Dao bị giật xuống, cơ bắp và xương cốt bị kéo đứt.

Loại đau đớn kịch liệt đó khiến Dịch Tư Dao gần như bất tỉnh!

Giọng nói giống như thần chết của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Đừng để tôi hỏi lại lần thứ ba!"

"Ông ngoại và cậu tôi ở đâu?"

Dịch Tư Dao hoàn toàn hoảng sợ!

Người đàn ông trước mắt đơn giản chính là ma quỷ!

Cô ta run rẩy gào thét: "Mấy người còn chờ cái gì?"

"Nhanh lên, mau đưa tất cả người nhà họ Diệp đến đây!"

Đám người Diệp Nam Thiên và Diệp Thanh Dương được dẫn ra.

Người nhà họ Diệp đã phải chịu rất nhiều tra tấn!

Tay chân của Diệp Thanh Dương đứt đoạn, sớm đã hôn mê bất tỉnh!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ông ngoại, là ai làm?"

"Bắc Minh, là ông ta!"

Diệp Nam Thiên chỉ vào một lão già trong đám người: "Chính là ông ta phế bỏ cậu của cháu!"

Diệp Bắc Minh một tay túm lấy Dịch Tư Dao, ánh mắt rơi vào trên người một lão già trong đám người!

Lão già này biến sắc, hét lớn: "Diệp Bắc Minh, lão tổ nhà họ Dịch tôi ở đây, cậu dám làm loạn ư?"

"Cho dù ông trời ở đây cũng không cứu được ông!"

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: "Chết đi cho tôi!"

Xoẹt!

Kiếm Đoạn Long cuốn lên kiếm khí màu đỏ như máu!

Sau đó hóa thành một con rồng nghiền ép xuống!

Lão già vô cùng sợ hãi, bỏ chạy về phía lão tổ nhà họ: "Lão tổ, cứu tôi, mau giết tên súc sinh này!"

Lão tổ nhà họ Dịch vẫn thờ ơ, lạnh nhạt nhìn mọi chuyện!

Một giây sau.

Kiếm khí màu đỏ như máu nghiền ép xuống!

Một tiếng ầm vang!

Mặt đất nổ tung, bụi bặm cuồn cuộn!

Đợi đến khi bụi bặm tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu!

"A!"

Mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.

Lão tổ nhà họ Dịch nghiêm nghị nhìn Diệp Bắc Minh một chút, vẫn lựa chọn trầm mặc!