“A!” Trong phủ Thái Sư, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng. Rất nhiều người tập trung ở cổng phủ Thái Sư, vẻ mặt không dám tin. Giống như nằm mơ! “Có chuyện gì vậy?” Có người nuốt nước miếng: “Vừa nãy hình như có một người tung một đường kiếm tấn công cổng lớn của phủ Thái Sư, giết vào phủ Thái Sư rồi!” “Cái gì?” Người qua đường gần đó mở to con mắt. “Ai mà to gan như vậy?” “Phủ đệ của Chu thái sư mà cũng dám xông vào?” “Điên rồi sao?” Người qua đường bàn tán xôn xao, càng lúc càng nhiều người vây đến xem. Viên công công quay người rời đi: “Quận chúa Thiên Thiên, cô đi ngăn cản Ám Dạ Vương điện hạ, tôi đi bẩm báo bệ hạ!” Mộ Thiên Thiên sốt ruột: “Viên công công, tôi đâu có ngăn được anh ta, ông đợi đã!” Viên công công sớm đã biến mất khỏi tầm nhìn. Mộ Thiên Thiên bất lực, dậm châm xông vào phủ Thái Sư. … Trong một phủ đệ sang trọng ở Long Đô Đại Chu. Hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện. Chính là Chu thái sư và Bát Vương Gia. Chu thái sư lật mở một bản tài liệu: “Bát vương gia, bây giờ bệ hạ muốn điều tra sự việc năm đó!” “Đã phái Viên công công đến Côn Luân Hư đón con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ rồi, nếu bọn họ về đến Đại Chu, sợ rằng…” Sắc mặt Bát vương gia sầm xuống, cười lạnh lùng: “Ha ha, nếu họ ngoan ngoãn ở Côn Luân Hư, thì còn thoi thóp hơi tàn!” “Bản vương không thèm đi tìm bọn họ!” “Nếu bọn họ dám về Đại Chu? Ha ha!” Bát vương gia nhìn sang Chu thái sư một cái đầy ý sâu xa: “Hơn nữa, chẳng phải ông đã có được thông tin”. “Nhà họ Diệp cũng chỉ là gia tộc hạng ba ở Côn Luân Hư sao!” “Trong thế hệ bọn họ, người có thiên phú nhất là một thanh niên tên là Diệp Bắc Minh!” “Hình như ông cho người đi giết Diệp Bắc Minh rồi phải không?” Thản nhiên nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Thực sự không được, diệt cỏ tận gốc vậy”. Chu thái sư tỏ vẻ mặt chấn kinh! Làm sao Bát vương gia biết chuyện này? Chẳng lẽ mình bị theo dõi? Mồ hôi toát lạnh sống lưng. Bầu không khí quỷ dị! Đột nhiên. Thịch thịch thịch! Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên: “Thái sư! Không hay rồi!” Bát vương gia lạnh mặt: “Chu thái sư, người của ông không hiểu quy tắc thế sao?” Chu thái sư hơi lúng túng: “Bát vương gia, ông thứ tội!” Rồi lạnh mặt quát một tiếng ra ngoài cửa: “Đồ không có mắt, không biết tao và Bát vương gia đang bàn chuyện lớn hả?” “Cho dù trời sập xuống, cũng ra ngoài đợi cho tao!” Nô bộc bên ngoài khóc mếu: “Thái sư, trời sập thật rồi!” “Ừm?” Chu thái sư ngẩn người, cảm thấy bất thường, mở cửa phòng: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nô bộc quỳ xuống đất: “Thái sư, có cậu thanh niên, giết vào phủ Thái Sư…” “Cái gì?” Chu thái sư và Bát vương gia quay sang nhìn nhau. … Sâu trong phủ Thái Sư. Những chỗ Diệp Bắc Minh đi qua, không ai có thể ngăn được! Anh giống như tử thần giáng xuống, bước đến đâu giết đến đấy! Thi thể ngã liên tiếp dưới chân anh! Diệp Bắc Minh dẫm lên thi thể chất đống như núi: “Cho các người một phút, gọi thái sư của các người cút ra đây!” “Nếu không, tôi sẽ giết sạch cả phủ Thái sư các người!” Các hộ vệ của phủ Thái sư đều ngẩn người. Đây là phủ Thái sư đó! Lại bảo thái sư cút ra đây? Nếu không giết sạch cả phủ Thái sư? Anh ta lấy dũng khí ở đâu ra, ai cho anh ta cái gan đó? “Nhóc con, nơi này không cho phép mày hoành hành ngang ngược!” Roạt! Một đường đao khí màu đen chém xuống! Một ông lão mặt rỗ vụt người lên, mang theo khí tức sát phạt khủng bố. “Vậy sao?” Diệp Bắc Minh phì cười một tiếng. Chủ động bước ra một bước, đến trước người ông lão! Vẻ mặt ông lão mặt rỗ biến sắc: “Tốc độ nhanh quá, mày là…” Phụt! Kiếm Đoạn Long nghiền áp xuống, ông lão hóa thành sương máu tại chỗ! Những người khác trong phủ Thái Sư tỏ vẻ mặt không thể tin nổi: “Dư cung phụng!” Dư cung phụng là cảnh giới Hợp Nhất hậu kỳ, lại cũng bị người thanh niên trước mặt giết chết bằng một đường kiếm? Rốt cuộc tên nhóc này là ai? Nhất thời. Cả phủ Thái Sư yên tĩnh! Một luồng khí tức chết chóc lan rộng, không có một ai dám lên tiếng. Tất cả đều bị trấn áp! Lúc này, đám người nhường ra một lối đi. Một thanh niên ăn mặc sang trọng xuất hiện. Lướt nhìn Diệp Bắc Minh và thi thể khắp đất một cái, mấy cường giả của phủ Thái Sư ghé sát lại, thì thầm mấy câu bên tai người thanh niên. Diệp Bắc Minh đơn thương độc mã giết vào phủ Thái Sư, đánh sập cổng lớn phủ Thái Sư! Liền một lúc giết mấy trăm người! Phủ Thái Sư xây dựng mấy trăm năm. Chưa từng xảy ra chuyện như này! Trong mắt của người thanh niên bùng phát ra một luồng sát ý băng lạnh: “Nhóc con, rốt cuộc mày là ai?” “Mày biết đây là nơi nào không?” “Mày đến từ gia tộc nào? Thế lực nào?” “Bố mẹ của mày là ai?” “Sư phụ của mày là ai?” “Mày biết mày đang làm gì không?” Giọng của người thanh niên này giống như sấm sét giáng xuống. Cuồn cuộn gào thét! Mỗi lần hắn ta nói ra một câu, thì bước về phía Diệp Bắc Minh một bước. Khí thế kinh người! Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra hai chữ: “Ồn ào!” Giơ tay tóm về phía cổ của người này! Hai ông lão phía sau hắn ta sầm mặt xuống, vô cùng quyết đoán ra tay: “Dám ra tay với công tử? Muốn chết hả!” Khí tức của hai ông lão vô cùng khủng bố, đều là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong. Mỗi người đưa ra một cánh tay đập thật mạnh về phía bả vai của Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh nhìn cũng chẳng nhìn hai người, chém kiếm Đoạn Long ra! Phụt! Phụt! Hai ông lão bị kiếm Đoạn Long chém trúng, máu tươi bắn tung tóe. Hóa thành sương máu tại chỗ! “Cái gì?” Đám người phủ Thái Sư ngẩn người.