Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 597: Chơi?



Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay, tóm chặt cổ của Chu Càn!

Một luồng khí tức chết chóc ập đến!

“Việc này!”

“Thiếu gia!”

Lúc này, phủ Thái Sư rơi vào tĩnh lặng như cái chết, mọi người sợ đến tim cũng sắp nổ tung!

Tất cả mọi người mở to con mắt, dường như hóa đá.

Hắn ta là con trai trưởng của thái sư đó!

Rốt cuộc người thanh niên này là ai? Rốt cuộc cuồng ngạo đến mức nào!

Dám bóp cổ họng con trai trưởng của thái sư?

Điên rồi!

Chắc chắn anh điên rồi!

Lúc này.

Mộ Thiên Thiên xuất hiện phía sau Diệp Bắc Minh.

Cả phủ thái sư tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, khiến cô ta suýt nôn ọe!

Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh tóm cổ của Chu Càn, Mộ Thiên Thiên kinh sợ hét lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay!”

“Anh không được làm bừa, Chu Càn là con trai của Chu thái sư, mà còn là con trưởng!”

“Nếu anh động vào anh ta, sợ rằng không thể sống đi ra khỏi phủ Thái Sư đâu!”

Mộ Thiên Thiên cho rằng, nói ra thân phận của Chu Càn.

Diệp Bắc Minh sẽ kiêng sợ!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Thì ra mày là con trai của Chu thái sư?”

Một cảm giác khó thở truyền đến!

Chu Càn không những không sợ hãi, ngược lại cười cuồng ngạo một tiếng: “Ha ha ha, nhóc con, sợ rồi phải không?”

“Mày tuyệt đối đừng sợ, tao cũng chỉ là con trai của thái sư thôi!”

“Sau này cùng lắm báo thù người nhà của mày, cho bố mẹ mày sống không bằng chết!”

“Cho bạn bè người thân của mày hối hận vì quen biết mày, đừng sợ, tuyệt đối đừng sợ!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hả? Đừng mà, tao sợ quá đi!”

Giơ tay, tóm chặt một cánh tay của Chu Càn!

Giật thật mạnh!

Roạt!

Máu thịt rách nứt, xương gãy!

Một cánh tay của Chu Càn trực tiếp lìa khỏi cơ thể, máu tươi phun ra!

“A!”

Chu Càn hét lên thảm thiết như mổ lợn!

Mộ Thiên Thiên ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể không nhịn được run lên!

Tất cả mọi người trong phủ thái sư trừng mở to con mắt.



Sợ đến gần như ngừng hít thở!

Chỉ còn lại giọng của Chu Càn gào thét: “Mày dám làm vậy với tao?”

“Vãi! Vãi!”

“Nhóc con, mẹ kiếp, mày dám làm vậy với tao?”

Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Mày uy hiếp tao? Tao sợ quá đi!”

Xoẹt!

Một cánh tay khác của Chu Càn bị giật xuống!

“Suýt!”

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.

Chu Càn đau đến gần như ngất đi, suýt nữa mất đi ý thức!

Diệp Bắc Minh giơ tay bắn ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể Chu Càn: “Mày đừng ngất đi đấy!”

“Nếu ngất xỉu, thì không thể cảm nhận đau đớn đâu!”

Phụt!

Chém kiếm Đoạn Long xuống!

Một cái chân của Chu Càn rơi xuống đất.

Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Có đau không?”

Chu Càn hoàn toàn sợ đến ngốc nghếch, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”

“Mày dám làm vậy với tao?”

“Tao là thư đồng của thái tử, phụ thân tao là thái sư của Đại Chu!”

“Mày có biết làm vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”

Diệp Bắc Minh bày vẻ mặt vô tội: “A? Sẽ có hậu quả thế nào?”

Phụt!

Chém một nhát xuống.

Cái chân cuối cùng của Chu Càn lìa khỏi cơ thể!

Có thêm kim châm của Diệp Bắc Minh, khiến hắn ta không thể ngất đi.

Càng thêm đau đớn dữ dội gấp trăm lần: “A! Giết tao đi, xin mày giết tao đi!”

“Đừng hành hạ tao nữa, tao chỉ mong chết đi!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đừng vội, Chu thái sư còn chưa xuất hiện, mày chết thì tao chơi cái gì?”

Nhìn nụ cười của Diệp Bắc Minh!

Chơi?

Chu Càn sợ đến toàn thân run lên: “Mày… rốt cuộc mày… là người… hay là quỷ?”

Những người khác của phủ Thái Sư sợ đến tê dại da đầu!

Anh ta đang chơi?

Ma quỷ!

Tên nhóc này chắc chắn là ma quỷ chuyển thế!

Đột nhiên.

Tiếng gào thét tức giận vang lên: “Dừng tay! Rốt cuộc mày là ai, mày dám làm hại con trai của tao?”



Chu Càn nhìn về phía sau Diệp Bắc Minh.

Một đám binh sĩ bảo vệ cho Chu thái sư vào Bát vương gia đi đến.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, Chu Càn kích động òa khóc: “Hu hu, phụ thân, cầu xin phụ thân bảo anh ta giết con đi!”

“Càn Nhi!”

Nhìn tình trạng thê thảm của Chu Càn, Chu thái sư sắp phát điên rồi!

Hận không thể xé xác sống Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt già nua đầy máu: “Bất kể mày là ai, mày dám đối xử với con trai tao như vậy, tao phải diệt cả mười tộc nhà mày!”

Bát vương gia ở bên cạnh nhìn thấy thi thể khắp đất.

Và cả sát khí ngút trời trên người Diệp Bắc Minh, nhìn anh một cái sâu sắc!

Dưới con mắt của mọi người!

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Bố của mày về rồi, không chơi với mày nữa!”

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan.

Dứt khoát, nhanh gọn!

Bóp nát cổ của Chu Càn tại chỗ!

Tùy tiện ném thi thể của hắn ta như vứt rác.

Chu thái sư đỏ con mắt, tức đến nhảy lên: “Càn Nhi!”

“Giết! Giết! Giết!!”

“Giết hắn cho tôi!”

Soạt! Soạt! Soạt!

Bảy tám bóng người phía sau Chu thái sư xông đến, sắc mặt cực kỳ băng lạnh.

Một người trong đó lạnh lùng lên tiếng: “Cậu thanh niên, cậu là người to gan nhất mà cả đời này tôi từng gặp, không có người thứ hai!”

“Nơi này là phủ Thái Sư, làm sao cậu…”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nghe ông ta nhiều lời.

Chủ động tấn công, bước ra một bước!

Phập!

Tấn công ra một quyền!

Gru!

Tiếng rồng gầm bùng phát!

Cái đầu của người đàn ông trung niên nổ tung tại chỗ, hóa thành sương máu.

“Việc này…”

Chu thái sư kinh sợ.

Các võ giả khác cũng ngẩn người!

Diệp Bắc Minh chủ động vung kiếm Đoạn Long, huyết khí ngút trời nổi lên!

Tất cả những người trong phạm vi ba mươi mét gần ông ta, đều bị giết bằng một đường kiếm!

“Mày!”

Vẻ mặt Chu thái sư bỗng biến sắc, cảm thấy sự việc không đúng.