Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 598: Tứ sư tỷ



Bát vương gia giật khóe mắt: “Rốt cuộc kẻ này là ai?”

Soạt!

Ánh mắt sầm xuống, phát ra hiện Mộ Thiên Thiên bên cạnh: “Thiên Thiên, sao cô lại ở đây?”

“Cô biết kẻ này? Hắn là ai?”

“Đợi đã!”

Đột nhiên.

Vẻ mặt Bát vương gia biến sắc: “Chẳng phải cô và Viên công công đến Côn Luân Hư sao?”

“Chẳng lẽ kẻ này là…?”

Sắc mặt Mộ Thiên Thiên trắng bệch: “Bát thúc, anh ta là Diệp Bắc Minh, con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ!”

“Cái gì?”

Bát vương gia ngẩn người, chấn hãi nhìn qua.

Vẻ tức giận trên khuôn mặt Chu thái sư cứng đờ lại: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng!

Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước người Chu thái sư, tóm vai ông ta: “Nhược Giai và Nhược Tuyết đang ở đâu?”

Phập!

Chu thái sư như bị sét đánh, bò dưới đất.

Anh giơ chân dẫm lên đầu ông ta!

Chu thái sư nhục nhã gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày đang nói gì?”

“Tao không hiểu!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Không hiểu?”

Dậm mạnh chân xuống!

‘Rắc’ một tiếng giòn tan.

Một cái chân của Chu thái sư lập tức gãy tan, hóa thành sương máu, biến mất tại chỗ!

“Thái sư!”

“Nhóc con, mày dám đánh thương Thái sư?”

Mấy người phụ nữ của phủ Thái sư chửi rủa ghê ghớm.

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu, quét ngang một đường kiếm!

Phụt!

Một màn sương máu bùng lên!

Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!

Vẻ mặt tất cả mọi người biến sắc, kẻ này có lòng tàn sát quá nặng, bọn họ hoàn toàn sợ ngây ngốc!

Chu thái sư kêu thảm: “Diệp Bắc Minh, tao không biết mày đang nói gì!”



“Còn cứng miệng?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Phập!

Anh giơ chân lên lần thứ hai, một cái chân khác của Chu thái sư bị phế tại chỗ!

Bát vương gia lạnh giọng quát nói: “Diệp Bắc Minh, nơi này là hoàng triều Đại Chu!”

“Không cho phép mày hoành hành ngang ngược!”

Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn qua: “Ông cũng muốn chết?”

Bát vương gia thộn người: “Mày nói cái gì?”

Cơ thể Mộ Thiên Thiên không ngừng run lên, kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh mau xin lỗi đi!”

“Đây là Bát vương gia, nắm giữ một phần ba binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến Bát vương gia.

Chẳng thèm phí lời, chuẩn bị lục soát thần hồn.

“Ha ha ha!”

Bát vương gia tức đến sắp phát điên, trong lòng bùng phát một cơn lửa giận không thể dập tắt!

Ông ta tức đến bật cười: “Ha ha ha, tốt, tốt lắm!”

“Bắt lấy hắn, nếu dám phản kháng, giết không tha!”

Phía sau Bát vương gia.

Một ông lão từ lúc bước vào phủ Thái sư đã nhắm hờ mắt dường như đang ngủ từ lâu chưa tỉnh dậy bỗng mở đôi mắt.

Nhả ra một chữ lạnh chữ băng: “Rõ!”

Một luồng khí huyết chết chóc bùng phát ra từ cơ thể của ông lão.

Giống y hệt với khí tức của lão tổ điện Huyết Hồn.

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: ‘Khí tức của Huyết Vân Tông?’

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, Thánh Cảnh!”

“Hơn nữa còn là Thánh Cảnh trung kỳ, cẩn thận đấy!”

Diệp Bắc Minh cau mày, đang định ra tay.

Đột nhiên.

Trong không khí vang lên một giọng nói yêu kiều: “Bát thúc, khó khăn lắm sư đệ của tôi mới về nhà, ông đối xử với cậu ấy như vậy sao?”

“Ông làm như vậy, tôi không đồng ý đâu nhé”.

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Kích động nhìn về phía cổng lớn phủ Thái sư: “Tứ sư tỷ?”

Khuôn mặt Bát vương gia lóe lên sát ý rồi vụt tắt, thay vào đó là kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”

Kinh ngạc hóa thành kiêng sợ!



Giọng trầm xuống: “Dừng tay trước đã!”

Ông lão của Huyết Vân Tông lui lại.

Đứng phía sau Bát vương gia, tiếp tục nhắm hờ mắt như ngủ.

“Khà khà khà!”

Tiếng cười vang lên!

Liền sau đó.

Một cô gái tuyệt sắc mặc cung trang đi vào phủ Thái sư, một đoàn thị vệ mang theo sát khí đi theo phía sau: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng đến!”

*cung trang: đồ mặc trong cung

“Tỷ tỷ đợi đệ ở đây sắp một năm rồi đấy!”

Bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, bóp bên má của anh: “Trời ơi, tiểu sư đệ, đệ vẫn đáng yêu như vậy”.

Tất cả trố mắt há hốc miệng!

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu một tiếng: “A! Trưởng công chúa? Cô…”

“Cô là sư tỷ của Diệp Bắc Minh ư?”

Cô gái mặc cung trang không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, véo bóp khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, làm gì mà ngạc nhiên như vậy?”

Diệp Bắc Minh không thể tin nổi: “Trưởng công chúa?”

“Tứ sư tỷ, tỷ là trưởng công chúa của hoàng triều Đại Chu?”

Cô gái mặc cung trang chính là tứ sư tỷ của Diệp Bắc Minh, Chu Lạc Ly.

Cổ thiên nga, đường cong mềm mại!

Cung trang sang trọng!

Một luồng khí tức của nữ hoàng ập đến!

Từng hành động cử chỉ đều mang vẻ quý phái trời sinh!

Mộ Thiên Thiên cũng tự thẹn không bằng!

Lúc trước cùng tập võ ở Côn Luân Hư, tứ sư tỷ thích nhất là véo má của anh.

Hơn một năm không gặp tứ sư tỷ, thói quen này vẫn không thay đổi!

Chu Lạc Ly cười gật đầu: “Đúng thế”.

Chu thái sư giống như tóm được phao cứu mạng: “Trưởng công chúa cứu tôi!”

Chu Lạc Ly đảo nhìn Chu thái sư một cái: “Tiểu sư đệ, sao ông ta lại đắc tội với đệ rồi?”

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Tứ sư tỷ, thuộc hạ của ông ta đã bắt Nhược Giai và Nhược Tuyết!”

“Ông ta đã bắt Nhược Giai và Nhược Tuyết?”

Ánh mắt Chu Lạc Ly lóe lên: “Các sư muội khác nói với tỷ, hai cô gái này là hồng nhan tri kỷ của sư đệ phải không?”

Soạt!

Khuôn mặt của Chu Lạc Ly sầm xuống, phủ đầy sương lạnh.

Một luồng sát ý lạnh như băng ập đến!