Ở đây ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Giáo Phụ ra, tất cả những người còn lại đều như bị thi triển pháp chú định thân vậy!
Tất cả đều yên lặng!
Lý Thanh Liên nói ra vài câu khẩu quyết: "Vạn Cổ Thanh Liên Quyết, trong khi luân hồi, quên hết tất cả!"
"Xoá bỏ ký ức!"
Trên không trung hiện lên rất nhiều ánh sao, bắn những ánh hào quang ra ngoài.
Mười giây sau, tất cả đều biến mất.
Lý Thanh Liên mở miệng nói: "Đồ nhi cứ yên tâm đi, ta đã xoá bỏ tất cả ký ức về chuyện vừa nãy rồi!"
Chu Huyền vô cùng cảm kích: "Cảm ơn sư phụ!"
"Chúng ta đi thôi!"
Cuối cùng Lý Thanh Liên nhìn Diệp Bắc Minh một cái, đưa Chu Huyền rời đi.
Lúc này Diệp Bắc Minh cũng không ngăn cản.
Giáo Phụ mỉm cười: "Được rồi Tiểu Minh, vi sư cũng phải đi đây!"
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: "Nhị thập thất sư phụ, người muốn về Côn Lôn Hư sao?"
Giáo Phụ gật đầu: "Đúng vậy, ta trở về có chút việc, xong việc sẽ rời đi".
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sư phụ, con phải làm thế nào mới có thể gặp lại mọi người? Con rất nhớ các sư phụ!"
"Ha ha ha ha ha!"
Giáo Phụ cười lớn một tiếng: "Đồ nhi ngoan, con phải tự đi trên con đường cuộc đời của chính mình".
"Các sư phụ cũng có chuyện mà mình phải làm, sao có thể ngày nào cũng ở cùng với con được!"
"Con chỉ cần tăng thực lực của chính mình lên, đợi đến khi toàn bộ giới luyện võ đều biết đến tên của con, có lẽ các sư phụ còn muốn nhờ con giúp đỡ ấy chứ!"
Đột nhiên.
Giáo Phụ nghiêm mặt lại, khoát tay.
Trong lòng bàn tay ông ấy xuất hiện một miếng thủy tinh màu xanh.
Lóe ra hào quang!
"Không tốt!"
"Đồ nhi, vi sư còn có chút chuyện, đi trước đây!"
Nói xong câu này, Giáo Phụ bước ra từng bước, biến mất ở trong tầm mắt.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Chẳng lẽ nhị thập thất sư phụ gặp phải phiền toái gì sao?"
Lúc này.
Mọi người khôi phục bình thường khỏi bị định thân.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như thái tử đã hạ lệnh đưa Thiên Quân Lâu cho Diệp Bắc Minh?"
"Vì sao thái tử lại làm như vậy?"
Cho dù thế nào mọi người cũng đều không thể nhớ ra được, cứ như có một phần trí nhớ bị cắt bỏ vậy.
Nhưng mà.
Bọn họ còn nhớ rõ cảnh tượng Chu Huyền hạ lệnh để Thiên Quân Lâu thuộc về Diệp Bắc Minh.
Ngoài ra hình như còn có cả hai ông lão nữa?
Bóng người vô cùng mơ hồ, cho dù như thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh: "Chú Đức, từ giờ trở đi mọi người hãy tiếp nhận Thiên Quân Lâu đi!"
Các lão binh Diệp Chính Đức kích động tiến lên: "Tuân lệnh, vương thượng!"
Diệp Bắc Minh không thích cách xưng hô này lắm: "Đừng gọi tôi là vương thượng, cảm giác là lạ".
"Gọi tên tôi hoặc là cậu Diệp là được".
"Cậu Diệp?"
Đám người Diệp Chính Đức sửng sốt, nhưng vẫn cung kính gật đầu: "Vâng, cậu Diệp!"
Những người khác đều rời khỏi Thiên Quân Lâu.
Lúc này, giọng nói vội vàng của một người phụ nữ truyền đến: "Tiểu sư đệ!"
Diệp Bắc Minh nhìn lại.
Tứ sư tỷ Chu Lạc Ly vội vã tiêu sái đi đến, cô ấy đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới một lần thật kỹ càng.
Còn cẩn thận kiểm tra trên người anh.
"Có bị thương không?"
"Vết thương ở chỗ nào?"
"Chị nghe nói em và Chu Huyền xảy ra xung đột, cho nên mới vội vã chạy đến!"
"Em không sao chứ?"
Chu Lạc Ly vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không hề có chút khí thế nữ vương khi đối mặt với người khác.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tứ sư tỷ, em không sao".
Chu Lạc Ly lúc này mới thở dài nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi, nếu Chu Huyền dám ra tay với em, chị sẽ trực tiếp phế cậu ta đi!"
Mộ Thiên Thiên há to cái miệng nhỏ nhắn ra.
Trưởng công chúa Chu Lạc Ly rất được bệ hạ tín nhiệm, cho dù ông ta có ốm đau nằm trên giường cũng cho Chu Lạc Ly giám quốc, mà không phải thái tử Chu Huyền!
Những lời này của Chu Lạc Ly không phải nói giỡn, cô ấy thật sự có tư cách phế bỏ Chu Huyền!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Đúng rồi tứ sư tỷ, có chuyện này em muốn nhờ chị giúp đỡ".
Chu Lạc Ly cưng chiều nói: "Chuyện gì, nói đi, nhất định chị sẽ làm cho em".
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy khế đất ra: "Đây là tất cả những tài sản, khế đất của nhà họ Diệp và Ám Dạ Vương năm đó".
"Tổng cộng có mấy chục nhà, chắc hẳn đều đã bị những gia tộc khác chiếm đoạt mất rồi".
Chu Lạc Ly nhận lấy khế đất trong tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho chị đi làm".
"Nhưng mà em cũng phải đồng ý với chị một chuyện trước đã!"
"Tứ sư tỷ cứ nói".
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Chu Lạc Ly mỉm cười nói: "Tối nay có một bữa tiệc quan trọng, em hãy đến tham gia với chị".
"Được".
Diệp Bắc Minh không hỏi một tiếng nào mà trực tiếp đồng ý luôn.
Chu Lạc Ly cầm khế đất rời đi.
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt đi, dừng ở trên người Mộ Thiên Thiên: "Tôi không có nhiều thời gian lắm, cô muốn tôi cứu ai, bây giờ có thể xuất phát rồi!"
"Hả?"
Mộ Thiên Thiên ngây người: "Trực tiếp đi luôn sao? Không cần chuẩn bị cái gì à?"
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Nếu ngay cả tôi cũng cần chuẩn bị thì chắc chắn người kia đã hết cứu nổi rồi".
...
Nửa giờ sau.
Bên ngoài một phủ đệ vô cùng xa hoa.
Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Mộ Thiên Thiên tiến vào chỗ sâu trong nhà họ Mộ.
Mộ Thiên Thiên vừa đi vừa giải thích: "Nhà họ Mộ đã lập được rất nhiều công lao ở trên sa trường, những quân công này đủ để sống bình yên ở hoàng triều Đại Chu".
"Bắt đầu từ ông cố của tôi, chính là quận vương của hoàng triều Đại Chu".
"Người bị thương chính là ông nội của tôi, ông ấy vốn là đại tướng quân, vài chục năm trước đã bị thương ở biên cảnh phương bắc!"
"Gân mạch đứt đoạn, toàn bộ thực lực võ đạo đều mất hết!"
Mộ Thiên Thiên có chút mất mát: "Địa vị của nhà họ Mộ cũng bởi vậy mà xuống dốc không phanh".
Sắc mặt Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh, giống như không có chút hứng thú nào vậy.