Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 608: Phải dùng hết mọi cách để mượn sức kẻ này



Mộ Thiên Thiên chuyển đề tài: "Đúng rồi Diệp Bắc Minh, tôi nhắc nhở anh một câu".

"Lúc ở Côn Lôn Hư, anh đã giết Dương Tiêu, anh trai của hắn chính là Dương Thiên, là người theo đuổi tôi!"

Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: "Thì sao chứ?"

Ánh mắt của Mộ Thiên Thiên có chút thất vọng, trong lòng sinh ra một cảm giác thất bại: "Dương Thiên rất yêu thương em trai của mình, hắn trở thành đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu cũng chỉ là để rèn luyện mà thôi".

"Thân phận thật sự của Dương Thiên là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông!"

Cuối cùng ánh mắt của Diệp Bắc Minh đã có chút dao động: "Thanh Huyền Tông?"

Ha ha.

Thế giới thật đúng là nhỏ!

Nhìn thấy cuối cùng vẻ mặt Diệp Bắc Minh đã dao động.

Cảm giác thất bại của Mộ Thiên Thiên mới biến mất một ít: "Xem ra không phải là anh không có một chút suy nghĩ nào về tôi!"

Cô ta ưỡn ngực lên, mỉm cười: "Nhưng mà anh cũng đừng sợ hãi".

"Dương Thiên trấn thủ biên cảnh phương bắc, không có cơ hội quay về Long Đô, nếu không anh tuyệt đối sẽ bị hắn đuổi giết".

"Có trưởng công chúa làm chỗ dựa cho anh, nhà họ Mộ tôi cũng có thể giúp anh!"

Rất nhanh.

Hai người đã đi vào một viện nhỏ ở sâu trong nhà họ Mộ.

Chỉ thấy một ông lão đang ngồi xe lăn, trong tay cầm một quyển binh thư.

Lúc ông lão nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bàn tay run lên một chút.

Sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ khiếp sợ!

Nhưng rất nhanh đã bị ông ta che dấu: "Thiên Thiên, vị này chính là?"

Mộ Thiên Thiên mỉm cười giới thiệu: "Ông nội, anh ấy tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương".

"Bây giờ đã kế thừa vương vị của Ám Dạ Vương".

"Diệp Bắc Minh, đây là ông nội của tôi Mộ Bình Phàm".

"Cái gì?"

Mộ Bình Phàm chấn động, ánh mắt giống như chim ưng dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.

Hoàn toàn không rời đi được.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, sử dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn nhìn qua.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn rõ tình hình bên trong cơ thể Mộ Bình Phàm!

Giọng nói của Mộ Thiên Thiên truyền đến: "Diệp Bắc Minh, ông nội của tôi còn có thể cứu chữa được không?"

Diệp Bắc Minh nhìn về phía cô ta theo bản năng.

Đậu má!



Nguyên Thiên Thần Nhãn còn chưa đóng lại, đường cong dáng người hình chữ S hoàn mỹ của Mộ Thiên Thiên lọt vào trong mắt anh!

Không sót một cái gì!

"Khụ khụ..."

Diệp Bắc Minh vội vàng nhắm mắt lại, lại mở ra một lần nữa: "Có thể cứu chữa".

Anh trực tiếp ra tay, ngân châm rơi xuống người Mộ Bình Phàm!

Mộ Bình Phàm chấn động: "Làm cái gì vậy?"

Mộ Thiên Thiên vội vàng giải thích.

Mộ Bình Phàm không thể tưởng tượng được: "Cái gì? Gân mạch và đan điền của lão phu còn có thể cứu được?"

Phập! Phập! Phập!

Ngân châm đâm vào trong cơ thể Mộ Bình Phàm.

Đan điền của ông ta bắt đầu khô nóng lên!

Chân nguyên đã không thể cảm giác được vài chục năm không ngờ lại xuất hiện ngay lập tức!

"Đây là chân nguyên?"

"Sao có thể!"

Mộ Bình Phàm vô cùng kích động: "Đây là y thuật nghịch thiên gì vậy?"

Diệp Bắc Minh không giải thích, tùy tay viết phương thuốc giao cho Mộ Thiên Thiên: "Chúng ta đã thanh toán xong ".

Anh xoay người rời đi.

Chỉ còn lại hai người Mộ Bình Phàm và Mộ Thiên Thiên ngây ra tại chỗ!

Đột nhiên.

Giọng nói nghiêm túc của Mộ Bình Phàm vang lên: "Không ngờ lại thật sự có một người như vậy ư?"

"Mình còn nghĩ quái tượng là giả, không ngờ lại là thật?"

"Thật là cậu ta sao?"

Mộ Thiên Thiên nhướng mày: "Ông nội, ông đang nói gì vậy?"

Mộ Bình Phàm lấy ra một bức bức tranh từ nhẫn trữ vật, mở ra xem: "Thiên Thiên, cháu nói xem người đàn ông trong bức tranh này có phải là Diệp Bắc Minh kia không?"

Bức họa này giống của Bát vương gia như đúc.

Ở góc viết sáu chữ nhỏ: Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!

Điều khác nhau duy nhất chính là.

Thanh niên trong bức tranh của Bát vương gia hoàn toàn không có mặt!

Mà trong bức tranh của Mộ Bình Phàm lại có thể nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên kia.

Chỉ là.



Cực kỳ mơ hồ!

Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy giống với khuôn mặt Diệp Bắc Minh đến bảy tám phần!

Lúc nhìn thấy bức tranh này.

"A!"

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn.

Mộ Bình Phàm nhìn cô ta: "Làm sao vậy?"

"Ông nội, cháu đã thấy thanh kiếm này rồi!"

"Cái gì?"

Hô hấp của Mộ Bình Phàm lập tức dồn dập hẳn lên: "Chuyện đó là sao, nói mau!"

Mộ Thiên Thiên không dám giấu giếm, liền nói chuyện Diệp Bắc Minh có được kiếm Đoạn Long ra.

Trong phòng rơi vào tĩnh mịch.

Mộ Thiên Thiên hỏi: "Ông nội, ông lấy bức tranh này từ đâu ra vậy?"

Khuôn mặt già nua của Mộ Bình Phàm vô cùng nghiêm trọng, nhớ lại: "Năm đó hoàng triều Đại Chu thành lập, một người coi bói đứng đầu đã phỏng đoán về vận mệnh quốc gia của Đại Chu".

"Thân thể người coi bói này trực tiếp nổ tung, hóa thành một màn mưa máu!"

"Trong mưa máu xuất hiện bóng dáng một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay cầm một thanh bảo kiếm được rồng quấn quanh!"

"Nhưng mà năm ấy có người nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông kia, có người lại không nhìn thấy!"

Mộ Thiên Thiên vô cùng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được chuyện này.

Mộ Bình Phàm trầm mặc hồi lâu mới lẩm bẩm: "Chẳng lẽ... Là cậu ta thật sao?"

Tiếp theo, Mộ Bình Phàm vội vàng nói: "Thiên Thiên, cho dù như thế nào thì cháu cũng không được nói chuyện này ra ngoài!"

"Nhà họ Mộ chúng ta phải dùng hết mọi cách để mượn sức kẻ này, cho dù là dùng sắc đẹp dụ dỗ, nhất định phải bắt được Diệp Bắc Minh, buộc cậu ta đứng chung với nhà họ Mộ!"

Mộ Thiên Thiên ngây dại.

Ông nội luôn luôn kiêu ngạo, khinh thường dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.

Cho nên sau khi đan điền và gân mạch của ông nội bị phế bỏ, nhà họ Mộ mới có thể thê thảm như thế.

Nếu không, chỉ cần ông nội dùng một vài quan hệ!

Nhà họ Mộ cũng sẽ không rơi vào kết cục này.

Giờ phút này.

Ông nội lại có thể nói ra việc dùng sắc đẹp dụ dỗ ư?

Mộ Thiên Thiên cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng!

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt: "Ông nội, có cần thiết phải làm vậy không?"