Mộ Bình Phàm nghiêm túc gật đầu: "Thiên Thiên, chỉ bằng y thuật nghịch thiên của cậu ta thôi, đã có thể tung hoành ở Đại Lục Chân Võ rồi".
"Sân khấu của cậu ta tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn trong một hoàng triều Đại Chu nho nhỏ".
"Đừng nói là làm người phụ nữ của cậu ta, cho dù cháu chỉ là một nha hoàn bên cạnh cậu ta, tuyệt đối cũng hơn việc gả cho bất cứ một người nào trong hoàng triều Đại Chu!"
Nghe ông nội nói vậy.
Mộ Thiên Thiên ngây người ra.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ta có một loại cảm giác không chân thực.
...
Diệp Bắc Minh vừa trở lại Ám Dạ Vương phủ, liền nhìn thấy đến một đám người đang lo lắng chờ đợi.
Viên công công mỉm cười tiến lên: "Điện hạ, ngài đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về".
"Chúng tôi đã đợi ngài lâu lắm rồi".
Đối mặt với người đàn ông dám giết thái sư đương triều này, Viên công công không dám chậm trễ một chút nào cả.
Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"
Viên công công nói thẳng: "Trưởng công chúa bảo tôi tới mời ngài vào cung tham gia tiệc tối".
Diệp Bắc Minh đã sớm đồng ý tứ sư tỷ, liền gật đầu: "Đi, xuất phát đi".
Viên công công chần chờ một chút: "Điện hạ, trang phục này của ngài có chút quái dị".
"Trưởng công chúa đã chuẩn bị xong mãng bào Ám Dạ Vương cho ngài rồi, ngài thay xong rồi đi".
Nếu là tứ sư tỷ chuẩn bị.
Diệp Bắc Minh cũng sẽ không từ chối.
Sau khi thay một bộ mãng bào màu tím, anh liền đi về hướng hoàng cung.
...
Ở cổng hoàng cung.
Đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Vô số nhân vật lớn đang xếp hàng đi vào trong cung.
Xe ngựa nhà họ Mộ đi đến, Mộ Thiên Thiên nâng Mộ Bình Phàm xuống, lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.
Mộ Thiên Thiên mặc một lễ phục dạ hội màu lam.
Hai chân thon dài, eo nhỏ và đường cong hình chữ S.
Bộ ngực áp đảo các cô gái cùng tuổi, khiến vô số người phụ nữ phải tự cảm thấy xấu hổ!
Đặc biệt khuôn mặt cao quý ngạo mạn của cô ta lại làm cho vô số người đàn ông muốn chinh phục!
Rất nhanh, mọi người đã chú ý tới ông lão bên cạnh Mộ Thiên Thiên.
"Ồ?"
"Mộ lão tướng quân có thể đứng lên rồi ư?"
Rất nhiều người kinh ngạc.
Tất cả đều sửng sốt!
"Đây là chuyện gì vậy?"
"Mộ lão tướng quân không phải bị phế hết gân mạch, đan điền tổn hại sao?"
Tất cả mọi người dừng lại, khe khẽ nói nhỏ.
Đột nhiên, có người hô to một tiếng: "Đại tướng quân đến!"
Lộc cộc lộc lộc!
Những tiếng vó ngựa truyền đến, giống như đang có thiên quân vạn mã đột kích vậy!
"Đại tướng quân?"
"Hắn đã trở lại?"
Mọi người đều chấn động, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một đám tướng sĩ giục ngựa chạy đến, cầm đầu chính là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua còn chưa tới ba mươi tuổi!
Dương Thiên!
Đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, trong tay còn cầm hàng triệu binh mã!
"Đại tướng quân, tôi là Tần Ngũ Cửu, lần trước chính là tôi tặng quân lương cho phương bắc!"
"Đại tướng quân, ngài đã trở lại rồi! Tôi là Đỗ Hoành Đồ, ngài còn nhớ tôi không?"
"Tham kiến đại tướng quân! Tôi là Dương Kiếm Hùng, lần trước sinh nhật ngài tôi còn kính rượu cho ngài nữa!"
"Chào buổi tối đại tướng quân!"
Vô số quý tộc hoàng cung nhào lên, vô cùng kích động.
Một vài người già trong đó còn có quyền cao chức trọng ở hoàng triều Đại Chu.
Giờ phút này cũng không nhịn được tiến lên nịnh bợ.
Kẻ này chưa đến trăm tuổi mà đã là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu rồi!
Lại là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông nữa!
Không biết bao nhiêu người muốn đưa con gái, cháu gái của mình lên trên giường Dương Thiên đâu!
Kẻ này tuyệt đối là một trong những người trẻ tuổi chói mắt nhất cả Đại Chu!
Dương Thiên ngồi yên, nhìn từ trên cao xuống, ngạo mạn gật đầu: "Chào mọi người".
Sau đó hắn chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Mộ Thiên Thiên: "Thiên Thiên, đã lâu không gặp!"
Vèo!
Mọi người đều nhìn Mộ Thiên Thiên.
Rất nhiều cô gái suýt nữa ghen tị đến chết!
Mộ Thiên Thiên lại lạnh lùng gật đầu: "Chào đại tướng quân!"
Dương Thiên mặc chiến giáp, đi đến trước mặt Mộ Thiên Thiên: "Trước mặt người ngoài tôi là đại tướng quân của Đại Chu, nhưng ở trước mặt cô, tôi hy vọng cô gọi tên của tôi!"
"Thanh Huyền Tông đã cho tôi mấy suất đệ tử nội môn rồi".
"Sau này lúc tôi đi Thanh Huyền Tông, tôi sẽ đưa cô đi cùng".
"Cái gì?"
Xung quanh lập tức sôi trào .
"Đó chính là Thanh Huyền Tông!"
"Nếu được gia nhập Thanh Huyền Tông, sẽ bớt được ít nhất mấy trăm năm đường vòng!"
Rất nhiều người đều lập tức đỏ mắt lên, tất cả đều vô cùng ghen tị.
Một vài cô gái còn nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thiên, hận mình không thể là Mộ Thiên Thiên!
Mộ Thiên Thiên mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn đại tướng quân có ý tốt, không cần".
Mọi người sửng sốt: "Cái gì? Cô ta từ chối ư?"
Đột nhiên.
Một giọng nói truyền đến: "Ám Dạ Vương đến!"
Ở cuối đường, những chiếc xe ngựa giống như cung điện chậm rãi đi đến.
Bên trên điêu khắc hoa văn rồng phượng!
Đây là toạ kỵ của riêng hoàng đế, giờ phút này lại có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên đó!
"Đây là..."
Một màn này đã làm cho cửa hoàng cung phải im lặng ngay lập tức.
Ánh mắt của không biết bao nhiêu người đột nhiên co rút lại một chút, ngay cả tiếng hít thở cũng phải dừng lại.
Trong nháy mắt này.
Tất cả khí thế của Dương Thiên không còn sót lại chút gì, cả trời đất chỉ còn lại mỗi mình Diệp Bắc Minh là nhân vật chính!
Mộ Thiên Thiên bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn: "A! Là anh ấy!"
Đồng tử của Mộ Bình Phàm co rụt lại: "Không thể nào, xe rồng?"
"A!"
Mọi người đều hít một hơi lạnh!
Ừng ực!
Đỗ Hoành Đồ nuốt một ngụm nước bọt: "Đây chính là xe rồng, thứ mà chỉ bệ hạ mới có!"
Trên khuôn mặt già nua của Tần Ngũ Cửu đều là vẻ khiếp sợ: "Sao cậu ta dám ngồi trên xe rồng?"
"Kẻ này lại dám ngồi trên xe rồng?"
"Trời ạ..."
Sắc mặt đám người ở đây vô cùng hoảng sợ, không thể tin được vào hai mắt của mình!
Vèo!
Dương Thiên nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Võ Đế sơ kỳ? Đây chính là kẻ đã giết em trai mình Dương Tiêu?"