‘Chỉ là một võ đế sơ kỳ? Hắn chính là con kiến hôi kế thừa Ám Dạ Vương?’ ‘Chính là hắn muốn cưới Mộ Thiên Thiên?’ ‘Tên phế vật này có tư cách gì!’ Thù giết em trai! Lại thêm Dương Thiên sớm đã để ý Mộ Thiên Thiên, Mộ Thiên Thiên chính là báu vật trong lòng hắn! Dương Thiên bất giác nhìn Mộ Thiên Thiên một cái. Chỉ thấy. Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng, trong đôi mắt mang theo vẻ mơ màng và ái mộ không che giấu nổi! Diệp Bắc Minh thay mãng bão của Ám Dạ Vương, lại thêm trên người anh tỏa ra khí thế độc tôn chỉ mình anh có. Hai chân của Mộ Thiên Thiên mềm nhũn, chìm đắm. “Diệp Bắc Minh!” Đột nhiên, Dương Thiên tiến lên một bước, chặn xe rồng quát lớn: “Ai cho mày cái gan ngồi xe rồng hả?” Bầu không khí ở cửa hoàng cung bỗng nhiên thay đổi. Mọi người thở gấp, chấn hãi nhìn sang Dương Thiên! Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đại tướng quân, đây là ý của trưởng công chúa, cậu có ý kiến sao?” “Cái gì? Trưởng công chúa!” Dương Thiên ngẩn người, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. “Là trưởng công chúa?” “Như vậy là sao?” Mọi người quay sang nhìn nhau. Dương Kiếm Hùng đột nhiên vỗ đùi: “A, tôi biết rồi!” “Chẳng phải có tin truyền ra, trưởng công chúa là sư tỷ của kẻ này sao?” Đỗ Hoành Đồ và Tần Ngũ Cửu kinh ngạc nhìn qua: “Chuyện này là thật ư?” Dương Kiếm Hùng nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Sợ rằng là thật đấy”. Sắc mặt những người xung quanh biến ảo bất định! Giọng của Viên công công vang lên: “Đại tướng quân, cậu còn không nhường đường?” Dương Thiên trán nổi gân xanh, cũng không dám đắc tội với trưởng công chúa, chỉ đành lui xuống. Không ngờ. Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Viên công công, đợi đã!” Viên công công ngẩn người: “Điện hạ, sao thế?” Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu: “Theo pháp luật của hoàng triều Đại Chu, nếu có người xông ra chặn tọa giá của hoàng đế thì là tội gì?” “Cái gì?” Cơ thể của Viên công công run lên, khó khăn nhả ra một câu: “Theo luật, chém tại chỗ!” Mọi người kinh hãi! Chẳng lẽ… Quả nhiên. Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dương Thiên: “Mày, quỳ xuống!” “Mày bảo tao quỳ xuống?” Trong phút chốc, trong mắt Dương Thiên bùng phát ra tia sáng lạnh thấu xương! “Suýt!” Các nhân vật lớn như Mộ Bình Phàm, Mộ Thiên Thiên, Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tần Ngũ Cửu cũng hít khí lạnh! Đây là đại tướng quân nắm trong tay hàng triệu hùng binh, Diệp Bắc Minh lại dám bảo hắn quỳ?” Thịch! Mười ngàn tinh binh của Dương Thiên đưa đến tay cầm trường thương hùng hổ dậm chân xuống mặt đất. Bùng phát ra khí tức thiên quân vạn mã! Một luồng sát khí cuồn cuộn về phía Diệp Bắc Minh! Suýt suýt suýt! Con ngựa kéo xe rồng sợ đến run lên không ngừng, đều bò rạp dưới đất. Vẻ mặt Viên công công biến sắc, vội vàng nói: “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm…” “Ám Dạ Vương điện hạ, đại tướng quân, hai người không…” Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Vương, hắn là tướng quân, tôi bảo hắn quỳ có vấn đề gì sao?” Nếu không phải nể mặt tứ sư tỷ. Chỉ dựa vào thái độ của Dương Thiên, thì đã là một người chết rồi! Viên công công tê dại da đầu: “Điện hạ, đây… đây, đây là đại tướng quân đó?” Diệp Bắc Minh cười: “Đại tướng quân thì đã làm sao?” Đột nhiên quát một tiếng: “Quỳ xuống cho bản vương!” Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố nghiền áp về phía Dương Thiên! Chống lại khí thế của hàng ngàn tinh binh! Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng: ‘Thật… thật bá đạo!’ Một cảm xúc khó hiểu lặng lẽ dâng lên! Cô ta quay đầu nhìn ông nội bên cạnh một cái: ‘Ông nội, ông đúng là không nhìn nhầm người!’ Ánh mắt của Mộ Bình Phàm ở bên cạnh sáng lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ bất ngờ vui mừng! “Ôi má ơi!” Rất nhiều người cúi đầu, đáy mắt sợ hãi. Đỗ Hoành Đồ điên cuồng nuốt nước miếng: “Ông nói xem đại tướng quân sẽ quỳ xuống không?” Dương Kiếm Hùng lau mồ hôi: “Chắc… chắc sẽ không quỳ chứ?” Tần Ngũ Cửu lùi lại hai bước, sợ đến kinh hồn bạt vía: “Ôi trời, này, hai người đừng nói nữa…” “Sợ chết đi được!” Dương Thiên tức đến toàn thân run lên, nắm chặt nắm đấm. Vẻ mặt của hắn hơi dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày thực sự muốn trở mặt cắn xé sao?” Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra hai chữ: “Ồn ào!” Giơ tay nghiền áp xuống Dương Thiên! Cửu U Thần Ma Quyết chưa từng sử dụng đến bùng phát! Ầm! Dương Thiên như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất! “Đại tướng quân!” Đồng tử của mười ngàn tinh binh cùng co lại, sắc mặt trắng bệch vô cùng! Mộ Thiên Thiên tóm cánh tay của Mộ Bình Phàm, suýt nữa trượt ngã! Khuôn mặt già của Mộ Bình Phàm đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên xe rồng không chớp mắt! “Quỳ thật rồi?” Những người khác cũng run lên dữ dội, suýt nữa cắn vào lưỡi. Con ngươi của Viên công công suýt lồi ra: “Điện hạ?” Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn Dương Thiên một cái: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!” “Còn có lần sau, chết!” Dưới con mắt của mọi người! Xe ngựa trực tiếp đi qua mọi người, tiến vào sâu trong hoàng cung! Mọi người ngẩn ngơ nhìn xe rồng của Diệp Bắc Minh tiến vào hoàng cung. Cảnh tượng dường như dừng lại ở đó! Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi! Trong đôi mắt của Dương Kiếm Hùng bùng phát ra ánh sáng kinh thiên: “Không hổ là con cháu đời sau của Ám Dạ Vương, không ai sánh kịp!” Tần Ngũ Cửu hít thở dồn dập, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hào quang của kẻ này, đã che lấp Dương Thiên rồi!” “Diệp! Bắc! Minh!” Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, Dương Thiên gầm khẽ một tiếng, chậm rãi đứng lên! Mang theo một luồng ý băng lạnh đi về phía hoàng cung.