Lúc này. Trong cung điện lớn nhất hoàng cung. Chu Lạc Ly kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Dương Thiên quỳ rồi…” Sau khi được biết đầu đuôi sự việc. Phì phì! Chu Lạc Ly phì cười: “Ha ha ha, tiểu sư đệ, đệ cũng quá…” Sắc mặt mấy người xung quanh quái dị: “Công chúa, người?” Chu Lạc Ly thu lại nụ cười: “Dương Thiên ngăn cản xe rồng, đã coi thường uy nghiêm của phụ hoàng!” “Lùi một bước nói, Ám Dạ Vương là vị vương khác họ của Đại Chu, Dương Thiên chỉ là một đại tướng quân nhỏ bé!” “Ám Dạ Vương làm đúng lắm, còn có lần sau, thì không đơn giản chỉ quỳ vậy thôi đâu!” Mấy người bẩm báo quay sang nhìn nhau. Cô cũng thật thiên vị quá rồi đấy! Chu Lạc Ly di chuyển ánh mắt, nhìn ra cửa lớn cung điện: “Tiểu sư đệ!” Cô ấy bước nhanh lên trước đón Diệp Bắc Minh: “Đẹp trai quá, mãng bào của Ám Dạ Vương rất hợp với đệ đấy!” “Đệ dứt khoát ở lại hoàng triều Đại Chu đi, cả đời làm Ám Dạ Vương là được rồi!” Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư tỷ, tỷ đừng đùa nữa”. Xử lý xong chuyện của nhà họ Diệp, anh còn phải đi tìm hai người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết! Cha còn để lại đồ ở Thiên Hạ Đệ Nhất các, anh vẫn chưa đi tìm! Cũng phải đến Thanh Huyền Tông một chuyến, đây là yêu cầu của mẹ anh! Đâu thể ở lại hoàng triều Đại Chu? Chu Lạc Ly cười xinh đẹp: “Tỷ đùa thôi, chốc nữa người của Thanh Huyền Tông đến, chúng ta cứ ngồi xuống trước đợi đi”. Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Người của Thanh Huyền Tông đến làm gì?” Chu Lạc Ly giải thích: “Thực lực của Thanh Huyền Tông rất lớn, hoàng triều Đại Chu là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!” “Dưới Thanh Huyền Tông, còn có mấy nước phụ thuộc giống như hoàng triều Đại Chu”. “Thì ra là vậy”. Diệp Bắc Minh hiểu ra. Hai người vừa ngồi xuống. Dương Thiên lập tức đi vào, vẻ mặt không hề dao động! Dường như vừa nãy mình không quỳ vậy! Sau khi Mộ Thiên Thiên vào đại điện, thì thấy Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly cười nói vui vẻ. Trong mắt lóe lên tia thất vọng! Luận dung mạo, cô ta không kém hơn Chu Lạc Ly! Chỉ là khí chất của hai ngươi khác xa nhau. Giọng của Mộ Bình Phàm vang lên: “Thiên Thiên, thích thì theo đuổi, đừng sợ!” “A?” Mộ Thiên Thiên đỏ bừng mặt: “Ông nội, ông nói gì vậy, cháu đâu có thích”. “Ha ha ha!” Mộ Bình Phàm cười lắc đầu: “Con ngươi của cháu sắp bay ra rồi, ông nội không nhìn ra được chắc?” “Hơn nữa kẻ này…” Dừng một chút: “Đừng quên những lời ông nói với cháu khi ở nhà, nếu cháu thích cậu ta thì càng tốt!” Mộ Thiên Thiên suy nghĩ một lúc, trầm mặc gật đầu. Lúc này, một đám thanh niên nam nữ mặc trang phục luyện công bảo vệ cho hai ông lão đi vào đại điện. Một luồng khí tức như dã thú tỏa ra! Cả đại điện lập tức yên tĩnh. Chu Lạc Ly kiêng sợ nhìn qua! Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua. Hai ông lão đều bùng phát ra khí tức Thánh Cảnh trung kỳ! Những thanh niên nam nữ đó đều cùng cảnh giới Hợp Nhất! Nhìn thấy đám người này. Dương Thiên kích động tiến lên: “Sư phụ, Từ sư thúc, cuối cùng hai người cũng đến rồi!” Hắn nén thấp giọng, nói mấy câu chỉ có mấy người có thể nghe thấy. “Ồ? Còn có người bắt con quỳ?” Một ông lão trong đó sầm mặt xuống: “Là ai mà to gan như vậy, dám bắt đệ tử của ta quỳ?” “Sư phụ, con là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, không thể ra tay với hắn!” Dương Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bây giờ con chỉ cần sư phụ làm chủ cho con, để con và hắn đấu một trận công bằng!” Chu Lạc Ly thầm kêu không hay rồi! Ánh mắt của hai ông lão nhìn qua, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh. Cùng ngẩn người! Sau đó quay sang nhìn nhau, dùng bí pháp truyền âm: “Quả nhiên là cậu ta!” “Nghe nói Kiếm Long Đồ xuất hiện ở hoàng triều Đại Chu?” “Rốt cuộc có phải hay không, bắt cậu ta giao ra xem là biết ngay!” “Nếu đúng là thanh kiếm đó, chúng ta sẽ lập công lớn rồi!” Cùng lúc đó. Trong đầu của Diệp Bắc Minh vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, trên người ông lão này có khí tức của mẹ cậu!” “Khí tức của mẹ tôi, như vậy là sao?” Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại. Nhìn một ông lão trong đó, người này chính là Hoàng Phi Hổ, sư phụ của Dương Thiên. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sau khi tôi hồi phục một phần thực lực, nghĩ đến một vài chuyện”. “Mẹ cậu đã từng đến Thanh Huyền Tông, hơn nữa còn để lại một số thứ ở Thanh Huyền Tông!” “Trong đó có một thứ, có lẽ là ở trên người ông lão này!” Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ồ?” Rốt cuộc là thứ gì? Lúc này. Đám người Thanh Huyền Tông tiến lên, Hoàng Phi Hổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Là cậu đã sỉ nhục đệ tử của tôi?” “Cậu cũng thật to gan đấy!” “Một Ám Dạ Vương của nước phụ thuộc nhỏ bé, dám bắt đệ tử của Thanh Huyền Tông quỳ?” Trong đại điện lập tức yên tĩnh! Sắc mặt mọi người biến ảo bất định. Mộ Thiên Thiên hơi căng thẳng: “Ông nội, hình như người của Thanh Huyền Tông muốn gây chuyện với Diệp Bắc Minh!” Mộ Bình Phàm gật đầu: “Đúng là rắc rối rồi, nhưng có lẽ cậu ta có thể xử lý!” “A?” Mộ Thiên Thiên hơi bất ngờ. Ông nội cũng tin tưởng Diệp Bắc Minh quá rồi? Dương Kiếm Hùng thấp giọng hỏi: “Lão Đỗ, Lão Tần, hai người cảm thấy tên Diệp Bắc Minh này sẽ làm thế nào?” Đỗ Hoành Đồ cau mày, khẽ lắc đầu: “Đắc tội với Thanh Huyền Tông, không có kết cục tốt đẹp đâu”.