Khuôn mặt già của Tần Ngũ Cửu vô cùng kiêng sợ: “Dù sao chúng ta cũng là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông, đâu thể xung đột với người của thượng tông?”
“Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, cứ nhận thua trước rồi tính!”
Mọi người yên lặng chờ đợi!
Chu Lạc Ly sầm mặt: “Lão Hoàng, Dương Thiên là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, quỳ trước Ám Dạ Vương chẳng lẽ không bình thường sao?”
Hoàng Phi Hổ âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Dương Thiên không chỉ là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, mà còn là đệ tử của Hoàng Phi Hổ tôi!”
“Kẻ này sỉ nhục Dương Thiên, chính là sỉ nhục tôi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi sỉ nhục đấy, ông muốn thế nào hả?”
“Ra mặt cho tên đồ đệ phế vật đó của ông hả?”
Cái gì?
Trái tim mọi người đập thình thịch, giọng điệu này hơi không đúng!
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng!
Hoàng Phi Hổ hơi kinh ngạc, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với lão ta bằng thái độ này!
Ông lão Từ Huyền Võ bên cạnh cười: “Lão Hoàng, xem ra tên nhóc này vốn không biết Thanh Huyền Tông là thế nào!”
“Ở trước mặt cậu ta, ông không có chút uy tín nào!”
Ông lão này xem trò vui còn không sợ lớn chuyện.
Khuôn mặt già của Hoàng Phi Hổ đen xì!
Trong con mắt đầy sát ý băng lạnh: “Cậu nhóc, khi còn trẻ đừng quá hống hách, nếu không, chết thế nào cũng không biết đâu!”
“Đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi cho cậu một cơ hội!”
“Cậu và Dương Thiên lên đài võ đạo, đấu một trận công bằng!”
“Sống chết có số!”
“Cậu, có dám không?”
Một luồng khí tức cường mạnh nghiền áp đến!
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chỉ thể hiện uy thế một chút, hắn ta đã sợ quỳ xuống rồi”.
“Còn cần thiết phải đấu không?”
Dương Thiên tức đến đỏ bừng mặt: “Diệp Bắc Minh, tao quỳ hoàn toàn là vì mày là Ám Dạ Vương, tao là đại tướng quân!”
“Cho nên tuân thủ lễ tiết của hoàng triều Đại Chu, mày cho rằng tao sợ mày thật sao?”
“Hôm nay, tao từ bỏ chức vị đại tướng quân, chỉ để giết mày!”