“Diệp Bắc Minh này cũng thật lợi hại, lại dám giết Dạ Phong?” “Tôi vẫn hơi không dám tin, Dạ Phong ngông cuồng tự cao tự đại lại chết rồi?” “Ực ực! Ực ực!” Rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng. … Hai người vừa đến tầng chín mươi tám của Thiên Hạ Đệ Nhất các. Khương Thứu thụp một tiếng, trực tiếp quỳ xuống: “Lão nô Khương Thứu, tham kiến cậu chủ!” “Cái gì?” Diệp Bắc Minh sợ giật mình. Vãi Một Thánh Vương lại quỳ xuống, gọi mình là cậu chủ? “Vãi! Lại là mẹ của tôi sắp xếp ư?” Khương Thứu rất kích động: “Là bố của cậu sắp xếp!” “Lúc lão nô từ Thánh Cảnh đột phá Thánh Vương, suýt nữa thì chết”. “Là bố của cậu đã cứu mạng tôi, còn giúp tôi tiến vào cảnh giới Thánh Vương”. “Chủ nhân bảo tôi ở Thiên Hạ Đệ Nhất các đợi cậu chủ, cuối cùng ngày này đã đến!” Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là vậy, nói như vậy thì ông từng gặp bố của tôi phải không?” “Ông ấy là người như thế nào?” Khương Thứu tỏ vẻ mặt sùng bái: “Tay cầm nhật nguyệt hái sao sáng, trên thế gian không còn người nào giống như ông ấy!” Diệp Bắc Minh vội vã hỏi: “Ông từng thấy ông ấy trông như thế nào không?” “Có thể vẽ ra cho tôi không?” “Việc này…” Khương Thứu hơi khó xử: “Chủ nhân chỉ xuất hiện một lần, mặc áo choàng và đeo mặt nạ”. “Trên thực tế lão nô cũng chưa từng thấy dáng vẻ thực sự của chủ nhân”. “Nhưng, khí phách của chủ nhân đủ khiến lão nô thần phục!” Diệp Bắc Minh hơi thất vọng. Nhìn sang cầu thang của tầng chín mươi chín: “Đi thôi, tôi muốn vào tầng chín mươi chín!” “Được!” Khương Thứu đáp một tiếng. Lấy ra một tấm lệnh bài khắc phù văn cổ, cắm vào lỗ khóa của cửa lớn. Cửa lớn ầm ầm mở ra. “Cậu chủ, mời cậu!” “Lão nô không có tư cách tiến vào, không đi lên nữa”. Diệp Bắc Minh thầm gật đầu, nhìn cửa lớn thông đến tầng chín mươi chín. Hơi thở dần dần dồn dập! Bước lên cầu thang, tiến vào tầng chín mươi chín! Một lát sau, trước mắt rộng rãi thông thoáng. Tầng chín mươi chín không lớn, xung quanh xám mờ mờ, vị trí ở giữa có một cái bục nhỏ. Có bốn thứ được đặt trên bục. Một chiếc hộp kim loại. Một cái mặt nạ màu đen. Một cái áo choàng màu đen. Có lẽ là đồ của bố anh từng dùng? Cuối cùng, có một bức thư! Diệp Bắc Minh mở bức thư. Một dòng chữ xuất hiện trước mắt: “Cậu nhóc, ta là bố của con! Ha ha ha!” Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Bố mình thật hài hước đấy!” Tiếp tục đọc: “Bắc Minh, khi con đến nơi này, có lẽ đã là người đệ nhất Côn Luân Hư rồi”. “Vũ đài của con không chỉ là Côn Luân Hư, con đường sau này của con, mẹ của con cũng sắp xếp cho con rồi”. “Nếu con muốn trở nên mạnh hơn, thì đi ra bên ngoài”. “Nếu con muốn sống những ngày yên ổn, thì ở lại Côn Luân Hư đi”. “Cưới mấy cô gái về, sinh một đàn nhóc con mập mạp”. “Việc mà bố con không dám làm, tốt nhất con làm thay bố đi! Bố chỉ dám có một người phụ nữ là mẹ con!” Diệp Bắc Minh không nhịn được cười. “Không biết bao nhiêu tuổi con mới có thể đến nơi này, là ba mươi tuổi? Hay năm mươi tuổi?” “Rất tiếc khi con còn nhỏ, bố không ở bên cạnh con”. “Đừng trách người làm bố như bố, có bố mẹ nào mà không muốn con cái ở bên cạnh?” “Bố thực sự có nỗi khổ bất đắc dĩ, bố để lại cho con một thứ đồ tốt, coi như là bù đắp cho con”. Diệp Bắc Minh nghiêm mắt lại, nhìn sang chiếc hộp kim loại đó. Tiện tay mở ra. Một luồng khí tức cường mạnh ập đến. Nó lại đập dữ dội! Phập! Phập! Phập! “Vãi!” “Là trái tim của chân long!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế cùng lên tiếng. Lúc chiếc hộp sắt mở ra. Trong một tòa nhà cực kỳ cổ xưa. Mấy ông lão bỗng mở đôi mắt: “Khí tức của chân long!” “Hai mươi năm trôi qua, cuối cùng khí tức của chân long lại xuất hiện rồi!” “Ha ha ha, cơ hội của chúng ta đến rồi!” “Uống long huyết, chúng ta nhất định có thể đột phá cảnh giới Vực Chủ rồi!” “Không tiếc mọi giá, nhất định phải tìm được vị trí của long huyết!” Soạt! Soạt! Soạt! Mấy bóng hình bay vút lên trời. … Diệp Bắc Minh nhìn trái tim đỏ tươi đó, hơi kinh ngạc: “Trái tim của chân long? Trái tim rời khỏi cơ thể vậy mà vẫn còn đập!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Cậu nhóc, cậu đúng là cực kỳ may mắn đến nghịch thiên!” “Đừng đợi nữa, mau chóng nuốt chửng trái tim chân long này đi!” “Nó có lợi cực lớn với cậu!” Long Đế đố kỵ đến muốn chết: “Vãi, Diệp Bắc Minh, tại sao bản đế không có người bố lợi hại như vậy?” Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!” Không hề do dự, trực tiếp nuốt chửng. Khoảnh khắc long huyết tiến vào cơ thể anh, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung. “Ô!” Hừ khó chịu một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh.