Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 637: Tăng cấp võ thần



Một cảm giác xé gan xé phổi xông ngang đập dọc trong cơ thể!

Lúc này, kinh mạch, xương cốt, máu thịt của Diệp Bắc Minh đang giằng xé điên cuồng!

Anh cắn răng chịu đựng,

Nửa ngày sau, cơ thể của anh xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Vù!

Một luồng khí tức cường mạnh bùng nổ.

Diệp Bắc Minh không nhịn được tấn công ra một quyền, đánh lên bức tường của tầng chín mươi chín.

Phập!

Thiên Hạ Đệ Nhất các rung lên dữ dội!

“Có chuyện gì vậy?”

“Động đất hả?”

Mọi người trong Thiên Hạ Đệ Nhất các kinh hồn bạt vía.

Chu Hoàng nghiêm trọng nhìn về hướng tầng chín mươi chín: “Là anh ta sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khương Thứu đứng ở vị trí tầng chín mươi tám, khuôn mặt già nghiêm trọng nhìn cầu thang tầng chín mươi chín!

Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy chân nguyên trong cơ thể điên cuồng nổi lên, dường như đang sôi trào.

Vù!

Cảnh giới của anh từ võ đế sơ kỳ, trực tiếp tiến vào võ đế trung kỳ.

Vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đột phá!

Võ đế hậu kỳ!

Tiếp tục đột phá!

Võ đế hậu kỳ đỉnh phong!

“Đột phá tiếp cho tôi!”

Diệp Bắc Minh gầm thét lên một tiếng, đôi mắt tràn đầy tia máu vô tận.

Nhảy vọt tiến vào cảnh giới võ thần!

Sức mạnh của long huyết mới biến mất.

Cảnh giới cũng hoàn toàn ổn định vững chắc.

Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ kích động: “Vãi, long huyết lại cường mạnh như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Đột phá cảnh giới vẫn còn là nhẹ, đáng sợ nhất là cơ thể của cậu đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ khủng bố!”

“Sức mạnh của cậu, độ mạnh thân thể, tuyệt đối không chỉ tăng lên mấy lần!”

“Mà cậu vừa mới chỉ nuốt chửng long huyết, vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn”.

Sau này, cậu hoàn toàn luyện hóa long huyết trong cơ thể mình, chắc chắn nghịch thiên!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Vậy sao?”

Ầm!

Tấn công ra một quyền!

Thiên Hạ Đệ Nhất các rung lắc dữ dội!



Lại thêm một quyền!

Phập!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi cũng rất mong đợi hiệu quả sau khi hấp thụ toàn bộ tất cả long huyết!”

Cuối cùng.

Anh nghiêm mắt, nhìn sang mặt nạ và áo choàng màu đen.

Vẫy tay thu hết vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!



Lúc này, ở một nơi của Đại Lục Chân Võ.

“Khí tức của long huyết biến mất rồi?”

“Thế này là sao?”

“Chẳng lẽ có người đã hấp thụ long huyết?”

“Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Một ông lão tức giận gào thét: “Khí tức của long huyết mới xuất hiện có nửa ngày, làm sao có thể bị người khác hấp thụ được?”

“Dưới bầu trời không có người như vậy!”



Khương Thứu nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra khỏi cửa lớn tầng chín mươi chín, vẻ mặt cứng đờ: “Cậu chủ, cậu từ võ đế sơ kỳ tiến vào võ thần sơ kỳ rồi ư?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đúng thế”.

“Suýt!”

Khương Thứu hít khí lạnh.

Diệp Bắc Minh tiến vào tầng chín mươi chín chưa đến nửa ngày mà!

Vậy mà đã tăng một cảnh giới lớn!

Đúng là nghịch thiên!

Hai người đi một mạch xuống tầng chín mươi.

“Diệp Bắc Minh xuống rồi!”

“Đợi đã, cảnh giới của anh ta?”

“Vãi!”

“Võ thần sơ kỳ?”

“Mới nửa ngày, cậu nhóc này tăng một cảnh giới lớn?”

“Làm sao có thể!”

Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người, trố mắt há hốc miệng.

Lăng Vận Nhi cảm thấy hơi chóng mặt: “Anh Diệp, anh có được kỳ ngộ gì ở tầng chín mươi chín sao?”

Lăng Thiên Hùng quát một tiếng: “Vận Nhi, không được phép vô lễ với Diệp chủ!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không sao”.

Đột nhiên.

Chu Hoàng đi đến, chủ động cười với Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, có muốn gia nhập nhà họ Chu không?”



Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Không muốn”.

“Anh!”

Chu Hoàng ngẩn người, không ngờ Diệp Bắc Minh từ chối dứt khoát như vậy.

Các võ giả còn lại cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh!

Thậm chí có người nhắc nhở: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng không biết tốt xấu!”

“Nhà họ Chu là đại tộc thượng cổ của Đại Lục Chân Võ, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn gia nhập nhà họ Chu đấy!”

“Cậu từ chối làm gì? Mau đồng ý đi!”

Không thiếu võ giả đỏ cả con mắt.

Tràn đầy tia máu!

Vãi!

Cơ hội tốt như vậy, sao lại từ chối?

Chu Hoàng nở nụ cười: “Bây giờ thì sao? Tôi mời anh lần nữa, có gia nhập nhà họ Chu không”.

Diệp Bắc Minh quay người bỏ đi: “Không có hứng”.

Chu Hoàng thộn mặt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh giết Dạ Phong, đã gây ra tai họa to lớn!”

“Ngoại trừ nhà họ Chu tôi, Côn Luân Hư không có thế lực nào có thể bảo vệ anh!”

“Gia nhập nhà họ Chu, là lựa chọn duy nhất của anh!”

“Tôi thấy anh có thiên phú tu võ không tệ, mới nổi lòng yêu mến nhân tài, anh đừng không biết tốt xấu!”

Chữ cuối cùng vừa dứt.

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu lại.

Trong lòng Chu Hoàng dâng lên chút thất vọng nho nhỏ.

Bao nhiêu năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên từ chối cô ta!

Kể cả là Dạ Phong, khi cô ta đưa ra yêu cầu, cũng chỉ có đồng ý!



Ở lối ra vào sơn cốc của Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Khương Thứu dừng lại: “Cậu chủ, tôi tiễn cậu đến đây thôi”.

“Dù sao, tôi vẫn là người canh giữ của Côn Luân Hư, không thể rời khỏi nơi này”.

“Nếu sau này cậu gặp rắc rối, có thể đến đây tìm tôi bất cứ lúc nào”.

Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, nhìn sang Khương Thứu: “Sau khi ông tiến vào cảnh giới Thánh Vương, có phải kinh mạch bị tổn thương không?”

Khương Thứu tỏ vẻ chấn kinh: “Cậu chủ, cậu… làm sao cậu biết?”

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

Trong tay có thêm mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của Khương Thứu.

Trong tích tắc, toàn thân Khương Thứu run lên dữ dội: “Việc này… làm sao có thể?”

Kinh mạch tổn thương của ông ta lại được nối liền.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi có phương thuốc, ông điều phối theo dược liệu bên trên mà uống”.

“Có lẽ có thể hồi phục kinh mạch trong cơ thể ông”.