Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 638: Cầu xin tha mạng



Khương Thứu cầm đơn thuốc, kích động đến toàn thân run lên.

Thụp một tiếng trưc tiếp quỳ xuống: “Cậu chủ, bố của cậu đã cứu tôi một lần!”

“Lần thứ hai cậu cứu tôi, ân tình này, như công ơn tái tạo!”

Khi Khương Thứu lại ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn bóng dáng.

Rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất các, về đến sơn cốc.

Vừa đi được mười mấy kilomet, một giọng nói âm lạnh vang lên: “He he he, súc sinh, nếu tao là mày, thì cả đời sẽ trốn trong Thiên Hạ Đệ Nhất các không ra ngoài!”

“Vậy mà mày dám ra ngoài?”

Một bóng hình như quỷ mị chặn đường đi của Diệp Bắc Minh.

Lão Quỷ âm lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Ấy, mày tăng cấp rồi ư?”

Ông ta hơi chấn kinh: “Nửa ngày ngắn ngủi, đã từ võ đế tăng cấp đến cảnh giới võ thần?”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Đầu năm, đã có người vội vàng nộp mạng?”

“Kiếm Đoạn Long!”

Quát lên một tiếng.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.

Liền sau đó.

Từ sau lưng Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng ma khí màu đen khủng bố!

Trong ma khí màu đen đó lại thấp thoáng ẩn hiện một con chân long gầm thét!

Lão Quỷ bị khí thế khủng bổ này làm kinh hãi ngẩn người!

Nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, đồng tử càng co mạnh lại: “Vãi, kiếm Long Đồ!”

“Kiếm Long Đồ ở trong tay mày?”

Lão Quỷ kích động cười dữ tợn: “Khà khà khà!”

“Súc sinh, đã như vậy, tao càng không thể để mày sống!”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Sao ông lại cho rằng ông có thể giết được tôi?”

Ầm!

Lão Quỷ còn chưa ra tay, Diệp Bắc Minh đã bước một bước xuất hiện trước ông ta.

Giơ kiếm Đoạn Long trong tay, đập mạnh xuống!

“Muốn chết hả!”

Khuôn mặt già của lão Quỷ sầm xuống, mở rộng năm ngón tay tóm về phía kiếm Đoạn Long: “Súc sinh, tao còn chưa ra tay, mày đã dám…”

“A!”



Còn chưa nói hết một câu, lão Quỷ đã kêu thảm một tiếng.

Một cánh tay bị nổ tung, máu tươi đầm đìa.

Diệp Bắc Minh dồn lực lên đầu gối, đập một cái lên lồng ngực của lão Quỷ.

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên.

Lão Quỷ cảm thấy lồng ngực cũng sắp nổ tung, lục phủ ngũ tạng đau rát.

Lăn lộn mấy chục mét dưới đất rồi mới dừng lại, nhếch nhác bò dậy: “Súc sinh, tao đã coi thường mày rồi!”

“Quả nhiên uy lực của Kiếm Long Đồ rất khủng bố, nếu không phải tao đang bị nội thương!”

“Thì có đến lượt mày ngang ngược trên đầu tao không?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười như chẳng việc gì: “Vậy sao?”

Anh vác kiếm Đoạn Long, từng bước từng bước đi đến như tử thần!

Lão Quỷ nheo mắt: “Súc sinh, mày phải biết rằng, ranh giới của cảnh giới, không phải mày có thể tùy tiện vượt qua!”

“Trước mặt Thánh Cảnh, cảnh giới dưới Thánh Cảnh đều là con kiến!”

Diệp Bắc Minh cong khóe miệng cười: “Thánh Cảnh? Cũng không phải tôi chưa từng giết”.

Lão Quỷ kinh hãi trong lòng: ‘Tên nhóc này từng giết Thánh Cảnh?’

“Không thể nào!’

Tên nhóc này chắc chắn đang dọa mình!

Lão Quỷ gầm thét một tiếng: “Súc sinh, đi chết đi!”

Trong lúc giơ tay lên, trong tay có một thêm thanh trường đao đen nhánh!

Đao khí màu đen nổi lên, sôi sục giống như giao long nổi lên mặt nước.

Mặt đất xung quanh bành bành mổ tung, đất đá bay loạn.

Diệp Bắc Minh không những không né tránh, ngược lại cầm kiếm Đoạn Long tấn công lên: “Ông rất thích chơi đao phải không?”

“Choang” một tiếng giòn tan.

Trường đao màu đen trực tiếp nổ nứt, hóa thành vô số mảnh vụn bay đi.

Kiếm Đoạn Long vẫn không dừng lại, kéo ra một đường kiếm khí màu đỏ máu hóa thành chân long.

Chém xuống cơ thể già nua của lão Quỷ!

Đồng tử của lão Quỷ co mạnh lại, quay người định bỏ chạy.

Ông ta sớm đã bị thương, tốc độ không còn nhanh.

Sau lưng vẫn vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Nhìn đi, Thánh Cảnh đấy!”



“Làm sao thế hả? Vừa nãy chẳng phải còn rất ra vẻ tự cao sao? Sao bây giờ lại quay người bỏ chạy thế hả!”

“Mày!”

Lão Quỷ tức giận quay đầu.

Phập!

Chân long màu máu đập lên lồng ngực của lão Quỷ, đánh ông ta bay đi.

Đan điền nổ tung trong không trung, rơi mạnh xuống đất như chó chết!

Lão Quỷ vừa ngẩng đầu, Diệp Bắc Minh đã đứng trước người ông ta.

Cất giọng lạnh như băng: “Thánh Cảnh phải không?”

“Rắc” một tiếng, một cái chân của lão Quỷ trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu.

“A!”

Lão Quỷ kêu thảm thiết không ngừng: “Súc sinh…”

‘Rắc’, “Súc sinh phải không?”

‘Rắc’, “Ở đây mai phục tôi phải không?”

‘Rắc’, “Công tử nhà ông thiên hạ đệ nhất phải không?”

‘Rắc’, “Có một khuôn mặt đen thui thì ở đây tự xưng là quỷ phải không?”

‘Rắc’, “Có phải muốn sau khi mai phục tôi, sẽ đi giết người thân bạn bè của tôi phải không?”

Rắc! Rắc! Rắc!

Mỗi một lần Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống, trên người lão Quỷ lại có một miếng thịt hóa thành sương máu.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc!

“A!”

“Không… không có, tôi không có ý đó”.

Lão Quỷ sợ hãi lắc đầu: “Diệp công tử, cậu Diệp!”

“Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng…”

Cậu thiếu niên trước mặt, thực sự quá khủng bố!

Có còn là người không?

Bây giờ trong lòng lão Quỷ chỉ có một ý nghĩ, đó là cầu xin!

Hy vọng thanh niên khủng bố này có thể tha cho mình một mạng!

“Xin tha mạng phải không?”

Phập!