Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 639: Trả ân tình



Chân dẫm xuống!

Cái đầu của lão Quỷ trực tiếp nổ tung!

“Suýt!”

Cách mấy trăm mét, Chu Hoàng nhìn thấy cảnh này không nhịn được hít khí lạnh.

Đồng tử điên cuồng co lại!

Cô ta còn định đợi sau khi Diệp Bắc Minh rơi vào nguy hiểm, cô ta sẽ ra tay tương trợ!

Không ngờ lão Quỷ lại thất bại!

Bị dẫm nổ tung đầu!

Tuy lão Quỷ bị thương, nhưng Diệp Bắc Minh cũng không đến mức có sức chiến đấu khủng bố thế chứ!

“Các người xem đủ chưa?”

Một giọng lạnh như băng vang lên.

Chu Hoàng kinh hãi, quay đầu nhìn theo bản năng.

Không biết Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau cô ta từ lúc nào.

Mới chỉ qua mấy giây thôi mà!

Tốc độ quá nhanh!

“Bảo vệ tiểu thư!”

Mấy người đàn ông trung niên quát lớn một tiếng.

Cảnh giới của bọn họ từ cảnh giới Hợp Nhất trung kỳ đến hậu kỳ.

Lúc này.

Đối diện với Diệp Bắc Minh võ thần sơ kỳ, lại có một cảm giác như đối diện với tử thần!

Lúc này, trong đôi mắt của Chu Hoàng đầy kinh sợ, cô ta nuốt nước miếng.

Vội vàng giải thích: “Diệp công tử, anh nghe tôi nói”.

“Chu Hoàng tôi tuyệt đối không có ác ý với anh!”

“Chỉ vì rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất các thì buộc phải đi qua con đường này, chúng tôi vừa rời khỏi thì nhìn thấy lão Quỷ chặn đường anh!”

“Bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời dừng ở đây!”

Sát ý của Diệp Bắc Minh dần giảm bớt.

Anh nhìn Chu Hoàng: “Hỏi thăm một chuyện, gia tộc đứng sau Dạ Phong có thực lực thế nào?”

Chu Hoàng rất thông minh, lập tức hiểu ý của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh lo lắng nhà họ Dạ sẽ báo thù sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh không lo lắng cho mình, mà lo cho những người bên cạnh.



Đôi mắt Chu Hoàng lóe lên: “Nhà họ Dạ là gia tộc truyền thừa từ thời đại thượng cổ, căn cơ, bối cảnh, thế lực đều vô cùng khủng bố!”

“Thậm chí, còn cường mạnh hơn nhà họ Chu một chút!”

Cô ta cười xinh đẹp, lại đưa ra lời đề nghị: “Đương nhiên, nếu anh Diệp gia nhập nhà họ Chu, tôi bảo đảm chuyện anh giết Dạ Phong sẽ không có bất kỳ hậu quả nào!”

Diệp Bắc Minh cười ngạo mạn: “Chỉ một gia tộc thượng cổ nhỏ bé, có thể làm gì được tôi?”

“Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ có thể tiêu diệt lực lượng của bọn họ!”

“Nếu bọn họ không gây chuyện với với tôi, chuyện này coi như bỏ qua!”

“Bọn họ dám đến gây chuyện với tôi, thì tiêu diệt sạch đi!”

Vừa dứt lời.

Cái gì!

Cơ thể mấy người Chu Hoàng run lên, tất cả ngẩn người.

Trong đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ kinh sợ!

Khoảnh khắc vừa nãy, Diệp Bắc Minh cho người ta cảm giác như tử thần giáng thế!

Dường như thanh niên này không hề bốc phét, mà đang nói sự thực!

Chu Hoàng nuốt nước miếng: “Anh Diệp, anh không đùa đấy chứ?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi lại: “Cô nhìn tôi giống như đang đùa sao?”

“Nhưng, tạm thời cần nhờ cô một việc!”

“Việc gì?”

Chu Hoàng hơi khó chịu.

Giọng điệu này của anh giống như đang nhờ vả sao?

Đối mắt đẹp chớp chai cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Anh Diệp, anh nói đi”.

Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo: “Giúp tôi giấu chuyện Dạ Phong đã chết, càng lâu càng tốt!”

Bây giờ anh vẫn chưa đủ sức mạnh đối kháng với gia tộc thượng cổ.

Không phải vì anh sợ gia tộc thượng cổ.

Mà anh lo sợ người bên cạnh anh gặp nguy hiểm!

Chu Hoàng trực tiếp đồng ý: “Không vấn đề”.

Chuyển giọng điệu: “Nhưng, tôi giúp anh Diệp lần này, anh Diệp cũng nợ tôi một ân tình phải không?”

“Tôi không thích nợ ân tình người khác, nợ ân tình của cô, bây giờ trả luôn đi”.

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp tóm cổ tay của Chu Hoàng.

“Bảo vệ tiểu thư!”



Mấy người đàn ông trung niên kinh ngạc.

Chu Hoàng không cảm thấy Diệp Bắc Minh cố ý, lập tức quát một tiếng: “Dừng tay!”

Mấy người đàn ông trung niên dừng lại.

Diệp Bắc Minh đã tóm chặt cổ tay của Chu Hoàng.

Lần đâu tiên Chu Hoàng tiếp xúc da thịt với đàn ông xa lạ, trái tim cô ta đập mạnh: “Anh Diệp, anh… anh muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh không nói gì!

Giơ tay, mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể của Chu Hoàng!

Sau đó đưa tay tóm về phía lồng ngực của Chu Hoàng!

Ấn lên trên một đỉnh núi.

“A!”

Chu Hoàng thét lên một tiếng.

Cơ thể giống như có dòng điện chạy qua, hai chân mềm nhũn, suýt đứng không vững.

Mấy người đàn ông trung niên kinh hãi ngẩn người!

Vãi!

Tên nhóc này gan to bằng trời!

Nhìn thấy bàn tay của Diệp Bắc Minh không ngừng lần mò sờ trên người Chu Hoàng, mấy người đều thộn mặt.

“Diệp Bắc Minh, cậu dám…”

Mấy người quát lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Chu Hoàng đỏ mặt, ánh mắt mơ màng.

Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua liên tục!

Hơi thở tựa hoa lan, cắn môi nói: “Tất cả… dừng tay… cho tôi, phù phù… dừng tay!”

“Không có… lệnh… của tôi, bất kỳ ai… cũng… không được phép… ngăn cản… anh… Diệp!”

Nhìn trạng thái của Chu Hoàng.

Ánh mắt của mấy người hơi quái dị!

Chẳng lẽ tiểu thứ có sở thích đặc biệt sao?

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.

Cuối cùng vỗ một cái lên mông của Chu Hoàng!

Bốp!

Một tiếng giòn tan!

Lực đàn hồi căng vừa đủ!