Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 640: Tội thêm một bậc



Chu Hoàng còn chạy về phía trước hai bước theo bản năng, quay đầu trừng Diệp Bắc Minh một chút: "Cảm ơn anh Diệp!"

Đậu má!

Mấy người đàn ông trung niên hoàn toàn trợn tròn mắt.

Mẹ nó tình huống gì đây?

Người ta đối xử với cô như vậy mà cô vẫn còn cảm ơn người ta?

Chẳng lẽ tiểu thư thật sự... có sở thích kia sao?

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: "Bệnh kín trong cơ thể cô đã bị tôi hoàn toàn loại trừ rồi".

"Đây cũng là do cô luyện công từ khoảng 6 tuổi dẫn đến đúng không?"

Chu Hoàng giật mình: "Anh Diệp, ngay cả cái này anh cũng biết sao?"

Mấy người đàn ông trung niên ngây ra!

Bệnh kín trong cơ thể tiểu thư đã bị loại trừ rồi?

Ông trời ơi..!

Chẳng lẽ vừa rồi là đang chữa bệnh?

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, cách làm này đúng là rất mới lạ!

“Không phải là tên nhóc này cố ý đấy chứ?”, mấy người thầm nghĩ trong lòng.

Diệp Bắc Minh không giải thích: "Sau khi cơ thể cô bị hao tổn, hẳn là đã được cao nhân cứu giúp, nếu không chắc hẳn cô đã sớm tàn phế rồi".

Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng nóng lên, gật đầu: "Không sai, phụ thân đã tìm một ân sư cho tôi, người đó đã cứu tôi".

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn cô ta: "Từ đó về sau, cô vẫn luôn dùng thuốc để điều trị thân thể đúng không?"

Chu Hoàng có chút kinh ngạc: "Anh Diệp, sao anh nhìn ra được?"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy thâm ý: "Bởi vì bắt đầu từ khi đó, trong thân thể của cô đã bị người ta hạ một loại độc dược mãn tính!"

"Đương nhiên, loại độc dược này cũng không trí mạng!"

"Nhưng mà nó cũng sẽ hủy hoại con đường võ đạo của cô, cả đời này cô chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Hợp Nhất là căng nhất".

Anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không cần suy nghĩ đến việc tăng lên nữa, bởi vì căn cơ của cô đã bị phá hỏng rồi,"

"Cái gì?"

Thân thể mềm mại của Chu Hoàng run rẩy.

Đối với cô ta mà nói, tin tức này quả thực là sấm sét giữa trời quang!

"Anh Diệp, anh nói thật sao?"



"Tôi không cần thiết lừa cô!"

"Là ai, rốt cuộc là ai hạ độc cho tôi?"

"Cô thử nghĩ một chút, những dược liệu này là ai chuẩn bị cho cô".

Nghe thấy lời này, trái tim của Chu Hoàng lập tức chấn động.

Cô ta bừng tỉnh: "Là cô ta? Vì sao chứ?"

Diệp Bắc Minh lười hỏi nhiều: "Xem ra cô đã biết là ai, nếu như vậy, hai chúng ta thanh toán xong".

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Chu Hoàng vội vàng ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Diệp thần y, nếu ngài có thể nhìn ra tôi trúng độc, mà lại biết trong cơ thể tôi có bệnh kín!"

"Ngài nhất định sẽ có biện pháp giải độc chứ?"

"Xin ngài hãy giải độc cho tôi, Chu Hoàng nợ ngài một ơn tình!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tôi đã giải độc cho cô rồi, bây giờ cô đã không còn vấn đề gì nữa".

"Hả?"

Chu Hoàng ngây người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh: "Đã giải độc?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Cũng chưa hoàn toàn giải độc đi, còn cần chờ độc tố hoàn toàn bài xuất ra bên ngoài cơ thể đã".

Chu Hoàng kích động hỏi một câu: "Phải làm sao mới có thể bài xuất độc?"

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Hoặc là từ phía trên, hoặc là từ phía dưới!"

Anh cảm thấy cũng gần đến thời gian rồi.

Vèo

Trong nháy mắt đã biến mất.

Một giây sau.

"Phẹt! Phẹt!"

Đằng sau Chu Hoàng phát ra những âm thanh không thể miêu tả.

Một thứ mùi tỏa ra!

Mấy người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lui lại.

"A!"

Chu Hoàng thẹn thùng dậm chân, không đằng sau Diệp Bắc Minh chạy nhanh như vậy!

Mấy phút sau.

Mọi người mới xích lại một lần nữa:



"Tiểu thư, Diệp Bắc Minh này có đáng tin không?"

Chu Hoàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà: "Tên khốn này lại khiến tôi mất mặt, quá đáng ghét!"

"Nhưng mà cũng phải làm được chuyện đã đồng ý với anh ấy!"

"Chỉ bằng y thuật của anh ấy đã vượt xa đám lang băm kia của nhà họ Chu rồi! Lại càng không cần phải nói đến thiên phú võ đạo!"

Một người đàn ông trung niên nhíu mày: "Thế nhưng tên nhóc này nói năng quá hùng hồn, lại còn nói mình có năng lực hủy diệt gia tộc cổ bên trên nữa?"

"Đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày!"

"Hơn nữa hành vi của cậu ta đối với tiểu thư vừa rồi, quả thực là..."

Chu Hoàng hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, trong cơ thể lại có một dòng điện dâng lên: "Im ngay, không được nói!"

"Ai cũng không được phép truyền chuyện này ra ngoài, nếu không mấy ông biết kết cục rồi đấy".

"Rõ!"

Mấy người vội vàng trả lời.

Chu Hoàng nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Bắc Minh anh chờ đấy cho bản tiểu thư, lần sau bản tiểu thư nhìn thấy anh, nhất định sẽ đánh... mông anh!”

...

Long Đô Đại Chu, bên trong đại điện hoàng cung.

Chu Lạc Ly ngồi trên long ỷ, phía dưới là quần thần đang xúc động phẫn nộ.

"Trưởng công chúa, bây giờ phương bắc náo động, địch quốc xâm lấn, biên cảnh thất thủ, xin người hãy lập tức hạ chỉ quyết định!"

"Đáng tiếc, đại tướng quân đã không còn, nếu như cậu ấy còn sống, sao có thể để đám đạo chích phương bắc kia hoành hành được?"

"Đại tướng quân mất sớm quá!"

"Có đại tướng quân ở đây, Đại Chu chúng ta sẽ còn có ít nhất là ba trăm năm an bình!"

"Đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng cũng đáng hận!"

Một vài lão thần đấm ngực dậm chân.

Một lão già cười lạnh: "Ha ha, nếu không phải trưởng công chúa thiên vị Ám Dạ Vương Diệp Bắc Minh, sao cậu ta lại dám giết đại tướng quân?"

"Ai nói không phải chứ!"

"Ám Dạ quân vương vốn chính là tội nhân của Đại Chu, hậu nhân của cậu ta lại làm dao động căn cơ đất nước lần nữa, càng là tội thêm một bậc!"

"Thần xin lệnh, tước bỏ phong hào của Ám Dạ Vương, nhốt đám người nhà họ Diệp vào tù, chém đầu răn đe!"

"Thần tán thành!"

"Thần tán thành!"

"Thần cũng tán thành!"