Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 641: Khôi phục lại thân xác cho Long Đế



Bịch! Bịch! Bịch!

Hơn nửa quan văn võ cả triều đều quỳ xuống.

Mộ Thiên Thiên vô cùng tức giận: "Mấy người có ý gì?"

"Rõ ràng là Dương Thiên tự mình từ bỏ chức vị đại tướng quân, chủ động khiêu khích Ám Dạ Vương!"

Bát vương gia khẽ cười một tiếng: "Mộ Thiên Thiên, cô chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, không có quyền lên tiếng ở đây!"

"Tôi..."

Mộ Thiên Thiên đang định phản bác.

Chu Lạc Ly khẽ kêu một tiếng: "Yên lặng!"

"Ngày mai bản cung sẽ ngự giá thân chinh, về phần người nhà của Ám Dạ Vương, ai cũng không được động vào!"

"Còn có mấy người nhà họ Diệp mới từ Côn Luân Hư trở về, nếu mấy người ai dám động vào một sợi lông của bọn họ lúc bản cung ngự giá thân chinh!"

"Đợi bản cung về triều sẽ diệt chín tộc!"

"Bãi triều!"

Chu Lạc Ly vứt xuống câu nói sau cùng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng người Chu Lạc Ly biến mất, Bát vương gia không ngừng cười lạnh: "Vậy cũng phải đợi cháu trở về đã!"

"Lạc Ly, tuyệt đối đừng nên trách chú tám đấy!"

"Bệ hạ đã không được, sao một cô gái như cháu vẫn ngồi ở trên vị trí đó chứ?"

...

Diệp Bắc Minh vừa trở lại cấm địa long mạch.

"Long Đế, bây giờ tôi có thể khôi phục lại thân xác cho ông rồi!"

"Ông có thể nói cho tôi nên làm như thế nào!"

Bên trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Tố Hồn bia lập tức sáng lên.

Một bóng người đỏ như máu vọt thẳng ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Hiện lên ở trước người Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu... cậu xác định sao?"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời!"

Sắc mặt Long Đế vô cùng nghiêm túc: "Thế nhưng cậu đã dung hợp long huyết, bây giờ máu của cậu quá quý giá!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cho dù trong cơ thể tôi có thần huyết, nhưng nếu đã đồng ý với ông thì không cần quan tâm làm gì".

"Ha ha ha ha!"

Long Đế ngửa mặt lên trời cười to: "Tốt lắm nhóc con, khó trách cậu có thể đi đến ngày hôm nay!"

"Cho dù cậu không có bố mẹ nghịch thiên, nhưng thành tựu của cậu chắc chắn cũng tuyệt đối sẽ không thấp!"



"Đã như vậy, bản đế sẽ không từ chối nữa!"

"Tôi có một bản "Tố Hồn Tái Tạo Công", đây là con át chủ bài của tôi, có thể dùng bí pháp này để tái tạo lại thân xác!"

Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Lão già này vẫn còn giấu giếm tôi đúng không?"

"Ha ha ha ha!"

Long Đế cũng không che giấu: "Diệp Bắc Minh, bản đế chỉ còn lại một sợi tàn hồn, quả thực là rất sợ hãi!"

"Trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có tấm lòng ngay thẳng như cậu đâu".

"Có một số người bề ngoài nhìn có vẻ vô hại, trên thực tế còn ác độc hơn rắn rết gấp mười ngàn lần!"

Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm: "Được rồi, đừng thổi phồng nhau nữa".

"Long Đế, tôi sẽ tái tạo lại thân xác cho ông!"

"Khoan đã!"

Long Đế có chút khẩn trương.

Diệp Bắc Minh dừng lại nhìn huyết ảnh của Long Đế: "Sao vậy?"

Sắc mặt Long Đế vô cùng nghiêm túc: "Diệp Bắc Minh, Tố Hồn Tái Tạo Công chỉ có thể sử dụng một lần với mỗi một tàn hồn!"

"Tôi chỉ có một cơ hội, nếu như cậu thất bại tôi sẽ không còn khả năng sống lại nữa!"

"Cho nên cậu phải thận trọng!"

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Anh nhìn qua Tố Hồn Tái Tạo Công một lần, lại tái hiện một lần ở trong đầu.

Cuối cùng.

Anh mở mắt ra: "Được rồi".

Long Đế giật nảy cả mình: "Đờ mờ, Diệp Bắc Minh, vừa mới qua một giờ thôi!"

"Vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được rồi?"

Diệp Bắc Minh tự tin gật đầu: "Cảm giác không khó lắm!"

"Đờ mờ!"

Long Đế không nhịn được nói tục: "Hay lắm nhóc con, cậu đúng là quá yêu nghiệt!"

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Tố Hồn bia, tái tạo xương!"

"Tinh huyết ra, ngưng tụ thân xác!"

"Hôm nay Diệp Bắc Minh tôi lấy tinh huyết ngưng tụ thân xác cho Long Đế, trợ giúp ông ta sống lại!"

Khi Diệp Bắc Minh vừa dứt lời.

Ầm!



Một tầng huyết khí tuôn ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh, trong nháy mắt hóa thành một bóng người.

Trong chốc lát.

Toàn bộ cấm địa long mạch lập tức nổi lên gió táp mưa sa, lập tức rơi vào trong đêm tối!

Bầu trời từ màu xanh hóa thành màu đỏ như máu, bốn phương tám hướng chỉ có tăm tối!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Đây là chuyện gì?"

Những tiếng kêu kinh ngạc truyền đến.

Đám người Khương Tử Cơ, Đạm Đài Yêu Yêu, Liễu Như Khanh lập tức xuất hiện.

Tiêu Nhã Phi theo ở phía sau.

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lôi Bằng cũng chạy tới.

Nhìn thấy một màn này, tất cả đều kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.

Xung quanh cơ thể Diệp Bắc Minh, huyết quang chuyển động!

Thế mà ở trong những huyết quang kia lại có mấy ngàn con lệ quỷ đang giãy giụa!

Toàn bộ cấm địa long mạch giống như là Tu La Địa Ngục vậy!

"Tiểu sư đệ đang làm gì thế?"

Đám người vô cùng sợ hãi, hô hấp dồn dập.

Tiêu Nhã Phi khẩn trương nói: "Anh Diệp..."

Một giây sau.

Những quỷ ảnh kia phát ra một tiếng cười làm người ta sợ hãi: "Khặc khặc khặc!"

Sau đó nhào về phía Diệp Bắc Minh!

Long Đế quát lên một tiếng lớn: "Nhóc con, cẩn thận!"

"Đừng để đám lệ quỷ này kéo vào bên trong huyết quang, nếu không cậu sẽ bị phản phệ!"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là yêu ma quỷ quái thôi, yêu ma quỷ quái có gì mà phải sợ?"

Đột nhiên.

Con mắt thần ma giữa trán anh mở ra, một luồng ánh sáng màu đen phóng ra!

"A!"

Mấy ngàn con lệ quỷ kêu thảm một tiếng, tan rã ra giống như băng tuyết nhìn thấy ánh nắng.

"Ông trời ơi..!"

Đám người kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt ai nấy đều tràn đẩy vẻ không thể tin được.