Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Tôi mới khôi phục chưa đến một phần chục ngàn, trừ khi khôi phục được một ngàn phần, nếu không sẽ không thể tìm được vị trí chính xác!”
“Nhóc con, cậu đừng nóng lòng”.
“Nếu tính toán thời gian, còn ít nhất là ba tháng nữa con của cậu mới ra đời!”
Diệp Bắc Minh ổn định tâm trạng: “Thần nữ Túc Hoàng có chờ được hai ba tháng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chắc chắn bà ta sẽ chờ, bởi vì lúc đứa bé sinh ra là suy yếu nhất!”
“Đó cũng là cơ hội tốt nhất để thần nữ Túc Hoàng hành động”.
“Bà ta vì để sống lại, nhất định sẽ đợi đến lúc đó!”
Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất anh còn có ba tháng nữa!
Việc quan trọng bây giờ là giúp tháp Càn Khôn Trấn Ngục khôi phục lực lượng!
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ông cần bao nhiêu tiền mới có thể khôi phục một phần ngàn?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ít nhất là một trăm triệu đồng!”
Tiền!
Một trăm triệu đồng!
Đối với Diệp Bắc Minh bây giờ mà nói, đây quả thực là một con số trên trời.
Nhưng cũng may là anh còn thời gian ba tháng nữa!
Sau khi trở về, Diệp Bắc Minh lập tức gọi mấy vị sư tỷ đến: “Các sư tỷ, em cần tiền, càng nhiều càng tốt!”
Sáu người chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh.
Vương Như Yên khó hiểu hỏi: “Tiểu sư đệ, em cần tiền làm gì?”
Diệp Bắc Minh không muốn nhiều lời: “Thập sư tỷ, chị đừng hỏi”.
Vương Như Yên gật đầu: “Được, chị sẽ cho em toàn bộ số tiền trong tay chị!”
Cô ấy đưa cho Diệp Bắc Minh một cái nhẫn trữ vật: “Bên trong có khoảng hơn một triệu!”
“Tiểu sư đệ, chị cũng có!”
“Tiểu sư đệ, còn chị nữa, em cứ lấy đi!”
Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ cũng đưa nhẫn trữ vật của mình ra.
Cộng tất cả số tiền trong tay sáu cô gái lại thì đã có gần mười triệu!
Một con số rất kinh khủng.
Nhưng vẫn chưa đủ một phần mười.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, Lục Tuyết Kỳ nhướng mày: “Tiểu sư đệ, còn chưa đủ sao?”
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Chưa đủ, nhưng mà không sao”.
“Cảm ơn các sư tỷ, số tiền này coi như là em mượn các chị!”
“Sau này em sẽ trả lại gấp bội!”
Nói xong câu đó, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Chỉ để lại các cô gái ngơ ngác đứng trong phòng!
Hoàng hậu Hồng Đào khó hiểu: “Có phải tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì khó khăn không?”
Lục Tuyết Kỳ cảm thấy rất kỳ quái: “Tiểu sư đệ chưa bao giờ như thế cả, trước kia cậu ấy không hề hỏi chúng ta thứ gì, toàn là trực tiếp lấy đi!”
“Sao hôm nay lại đột nhiên nói mượn?”
“Đúng vậy, lúc tiểu sư đệ hỏi mượn em, em còn có chút không tiếp nhận được”, Vương Như Yên gật đầu.
Khương Tử Cơ nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Mặc kệ tiểu sư đệ muốn làm cái gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ cậu ấy không điều kiện, chúng ta trở về gom tiền trước đi!”
“Ừm!”
“Không thành vấn đề!”
Mấy người nhanh chóng rời đi.
...
Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến thành Thanh Huyền dưới chân Thanh Huyền Tông.
Thành Thanh Huyền có hàng triệu dân cư, vô cùng rộng lớn.
Một phần là người tu võ, chín phần còn lại là người thường.
Sau khi hỏi thăm vài câu, Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và áo choàng lên, đi vào trong một thương hội lớn nhất.
“Vị khách này, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?”
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh tiến vào, một người đàn ông trung niên mỉm cười tiến lên.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Bảo người phụ trách lớn nhất của ông tới gặp tôi!”
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút!
Người này là ai?
Ăn nói hùng hồn như vậy?
Vừa đến đã đòi gặp người phụ trách lớn nhất?
Ông ta làm người phụ trách đại sảnh thương hội mấy chục năm rồi, có loại người nào mà chưa tiếp đón đâu?
Ông ta mỉm cười: “Thưa cậu, tôi chính là người phụ trách lớn nhất trong đại sảnh này, cậu cần gì đều có thể tìm tôi!”
Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông trung niên một cái: “Ông xác định ông có thể làm chủ?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên!”
Vèo!
Diệp Bắc Minh vung tay lên, một cái hộp rơi vào trong tay người đàn ông trung niên.
Ông ta hơi chút sửng sốt.
Lập tức mở ra xem!
“A!”
Ông ta hít một hơi dài, sợ tới mức lui về phía sau ba bước!
Đan dược chữa thương Thánh phẩm!
Còn là đan dược chữa thương Thánh phẩm cao cấp nhất!
Mỗi một viên đan dược đều có sáu đan văn!
Ông ta khép nắp hộp lại một cái “lạch cạch”.
Sau đó nhìn Diệp Bắc Minh thật kỹ: “Xin lỗi quý khách, mời ngài vào phòng khách quý nghỉ ngơi, tôi sẽ lập tức đi liên hệ người tổng phụ trách thương hội!”
Diệp Bắc Minh tiến vào phòng khách quý.
Còn chưa đợi được năm phút.
Người đàn ông trung niên đã dẫn một ông lão và một cô gái trẻ tuổi đến.
Ông lão kia có đôi mắt như chim ưng, vô cùng lợi hại!
Cô gái thì rất xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ hấp dẫn!
Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Tiểu thư, Lôi lão, vị tiên sinh này chính là chủ nhân của mười viên đan dược chữa thương Thánh phẩm!”
Cô gái kia tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Thanh Ca, là người tổng phụ trách của chi nhánh thương hội này!”
“Đây là Lôi Mặc Dương, Lôi lão!”
Diệp Bắc Minh thuận miệng nói ra một cái tên: “Tôi tên là Diệp Phong”.
Tô Thanh Ca mỉm cười: “Chào anh Diệp Phong, xin hỏi ngài còn có bao nhiêu viên đan dược Thánh phẩm như vậy nữa?”