Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 663: Nhân tài hiếm có trên đời



Diệp Bắc Minh đến đây vì tiền, cho nên không muốn quanh co lòng vòng.

Anh trực tiếp lấy ra một ngàn viên đan dược Thánh phẩm!

"A!"

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương hít một hơi lạnh, cả người run rẩy.

Đôi mắt cứ như muốn nổ tung!

"Một... Một ngàn viên đan dược Thánh phẩm?”, Lôi Mặc Dương suýt nữa nhảy dựng lên.

Tô Thanh Ca cũng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, hít sâu một hơi mới ổn định được tâm trạng của mình.

Cô ta có chút run rẩy hỏi: "Anh Diệp, ngài... ngài lấy đâu ra nhiều đan dược Thánh phẩm như vậy?"

Đan dược Thánh phẩm vô cùng trân quý!

Càng đừng nói đến đan dược chữa thương Thánh phẩm!

Gần như là một loại quý giá nhất!

Mỗi lần bán đấu giá đều sẽ bị tranh nhau cướp đoạt!

Diệp Bắc Minh lấy ra một lần tận một ngàn viên, sao bọn họ có thể không khiếp sợ được chứ?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Tự tôi luyện ra”.

"Cái gì?"

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương quay sang nhìn nhau.

Lôi Mặc Dương lắc đầu: "Cậu Diệp, ngài đừng nói giỡn!"

"Nghe giọng nói của ngài thì có vẻ còn rất trẻ, là trưởng bối của ngài luyện chế đi?"

Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa!

Anh trực tiếp lấy đỉnh Tinh Hà ra!

Sau đó xử lý dược liệu trước mặt hai người.

Tô Thanh Ca sửng sốt một chút, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?

Lôi Mặc Dương nhíu mày lại: "Cậu Diệp, ngài muốn luyện đan ở đây ư?"

Diệp Bắc Minh không có giải thích.

Xử lý dược liệu!

Bắt đầu luyện đan!

Mọi hành động đều liền mạch lưu loát!



Nửa giờ sau.

Trong phòng tràn ngập mùi đan dược thơm ngào ngạt.

Ầm!

Anh trực tiếp mở đỉnh Tinh Hà ra, bên trong bay ra ba mươi viên đan dược Thánh phẩm có sáu đan văn!

"Đây là!"

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy: "Sao có thể!"

"Đậu má!"

Lôi Mặc Dương suýt nữa bị doạ ngây ngốc.

Ông ta luyện đan dược cả đời, chưa bao giờ gặp người nào khủng bố như thế!

Lại không thèm để ý gì mà luyện chế đan dược thành công ở trước mặt bọn họ!

Vèo!

Ngay sau đó.

Lôi Mặc Dương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong lòng chỉ có một ý tưởng: yêu nghiệt!

Tên nhóc này tuyệt đối là yêu nghiệt chân chính!

Tô Thanh Ca rất nhanh đã phản ứng lại: "Tôi sẽ mua hết 1000 viên đan dược Thánh phẩm này!"

"Không biết anh Diệp còn có yêu cầu nào khác không có?"

Diệp Bắc Minh nói: "Tôi muốn mượn một trăm triệu đồng!"

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca co rụt lại: "Cái gì?"

Lôi Mặc Dương sợ tới mức ngây người: "Một trăm triệu?"

Tô Thanh Ca hít sâu một hơi: "Anh Diệp, anh cho rằng đây là chỗ nào chứ?"

"Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu đồng? Anh lấy cái gì để đảm bảo?"

Cô ta có chút giận dữ!

Lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: "Dùng danh dự của tôi để đảm bảo!"

"Hơn nữa, có thể dùng đan dược để gán nợ!"

Lôi Mặc Dương bị chọc tức cười: "Cậu Diệp này, chúng tôi căn bản không biết cậu, ngay cả cậu là người nào chúng tôi cũng không biết!"



"Cho dù thương hội Thiên Hạ chúng tôi có rộng lớn, có tiền tài thế nào thì cũng không đến mức tiêu tiền như nước đi?"

"Lôi lão, đừng nói nữa”.

Tô Thanh Ca ngắt lời ông ta.

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp loé, sau đó mở miệng: "Anh Diệp, tôi sẽ cho anh mượn một trăm triệu!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

Tô Thanh Ca mỉm cười: "Xin hãy chờ một chút!"

Cô ta rời đi một lát, sau đó cầm một cái nhẫn trữ vật trở về: "Anh Diệp, trong kho tiền của thương hội Thiên Hạ chỉ còn hai mươi triệu đồng, tôi đã cầm hết đến cho anh rồi!"

"Còn lại tám mươi triệu, cho tôi ba tháng, tôi cam đoan có thể gom được cho anh!"

Diệp Bắc Minh làm sao có thể chờ được ba tháng.

Anh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác: "Để nói sau đi”.

Anh nhận lấy nhẫn trữ vật của Tô Thanh Ca, đưa cho cô ta một miếng ngọc bội: "Cảm ơn, nếu cần tìm tôi, nhỏ một giọt máu lên trên, tôi sẽ cảm giác được!"

"Tạm biệt!"

Anh xoay người bước đi.

Tô Thanh Ca cũng không giữ anh lại, mà nhìn anh rời đi.

Lôi Mặc Dương gấp gáp dậm chân: "Tiểu thư, cô làm như vậy thật sự là quá mạo hiểm!"

"Nếu tên nhóc này mà chạy, cô đi tìm ai để đòi hai mươi triệu kia?"

"Tên nhóc này đúng là dám đòi hỏi!"

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lấp loé: "Lôi lão, ông cảm thấy thuật luyện đan của anh ta như thế nào?"

"Thuật luyện đan?"

Lôi Mặc Dương sửng sốt một chút, nhỡ lại dáng vẻ luyện đan vừa rồi của Diệp Bắc Minh.

Khuôn mặt già nua vốn đang giận dữ của ông ta trong nháy mắt đỏ bừng, phun ra bốn chữ: "Hiếm thấy trên đời!"

Sau đó lại bổ sung một câu: "Cho dù là lão phu cũng phải thấy mặc cảm, thuật luyện đan của kẻ này rất khủng bố, là loại người mà hàng loạt môn phái thế lực nhất định phải cướp đoạt được!"

Tô Thanh Ca mỉm cười gật đầu: "Một nhân tài như vậy, cho dù là hai mươi triệu thì sao chứ?"

"Nếu trong tay tôi thật sự có một trăm triệu, tôi cũng sẽ trực tiếp đưa cho anh ta!"

"Một người đàn ông như vậy, vẻ ngông cuồng của anh ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!"

"Ông có tin hai mươi triệu đầu tư này sẽ mang đến cho tôi kết quả gấp hai, thậm chí là gấp mười không?"