Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 664: Sáu tỷ khối nguyên



Sau khi về đến Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh lấy ra tất cả nguyên, cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thụ toàn bộ.

Sau khi hấp thụ xong.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thử tìm kiếm vị trí cụ thể của Tôn Thiến: “Vẫn không được, ba tỷ nguyên này cộng lại khiến tôi hồi phục ba phần thực lực!”

“Còn lâu mới được một phần ngàn”.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mười tỷ nguyên mới có thể hồi phục một phần ngàn, nếu ông hoàn toàn hồi phục, thì phải cần bao nhiêu nguyên?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng cao ngạo: “Bản tháp sinh ra từ bản nguyên thiên địa, bị tổn thương, đương nhiên cần năng lượng rất lớn mới có thể hồi phục!”

“Trên thực tế, cũng không nhất định cần nguyên, cậu có thể tìm thần khí cấp cao để tôi nuốt chửng cũng được”.

“Chỉ vì nguyên là đơn giản nhất, năng lượng thuần túy nhất mà thôi!”

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.

Anh không lãng phí thời gian nữa, tiến vào trong lĩnh vực thời gian.

Điên cuồng luyện chế đan dược!

Sau khi trời sáng, Diệp Bắc Minh mang hai ngàn viên đan dược thánh phẩm đến thương hội Thiên Hạ.

Tô Thanh Ca đích thân ra tiếp đón, sau khi cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra hai ngàn viên đan dược thánh phẩm lần nữa, hoàn toàn kinh ngạc ngẩn người!

“Cậu Diệp, cậu… mới có một ngày, cậu đã luyện chế ra hai ngàn viên đan dược thánh phẩm?”

Tô Thanh Ca chấn kinh đến không khép được miệng.

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ, Tô Thanh Ca cũng không nhìn được khuôn mặt của anh!

Lúc này cô ta chỉ muốn biết, bên dưới mặt nạ kia là khuôn mặt thế nào!

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Nguyên mà tôi cần đâu?”

Tô Thanh Ca ngẩn người: “Cậu đợi một chút!”

Một lát sau, cô ta quay lại, giao cho Diệp Bắc Minh một chiếc nhẫn trữ vật.

“Đây là tất cả định mức giao dịch của thương hội Thiên Hạ, tổng cộng năm trăm triệu khối nguyên!”



Diệp Bắc Minh nhận lấy nhẫn trữ vật: “Cảm ơn, giờ này ngày mai, tiếp tục”.

Với tốc độ này, ít nhất còn cần mười lăm ngày trở lên!

Tô Thanh Ca ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Diệp Bắc Minh, miệng lẩm bẩm: “Đúng là quái nhân, anh ta không cần nghỉ ngơi sao?”

“Mới một ngày ngắn ngủi, đã luyện được ba ngàn viên đan dược thánh phẩm, đúng là nghịch thiên!”

Lôi Mặc Dương đột nhiên xuất hiện: “Cô chủ, cô nói xem một đan hoàng hàng đầu như này, anh ta cần nhiều nguyên như vậy làm gì?”

“Đan Hoàng?”

Cơ thể Tô Thanh Ca run lên: “Lão Lôi, ông nói Diệp Phong là một đan hoàng?”

Lôi Mặc Dương tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô chủ, từ thủ đoạn luyện đan của cậu ta có thể thấy, ít nhất cậu ta là một đan hoàng!”

“Thậm chí, là một đan đế!”

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca nghiêm lại.

Trong lòng cô ta đã quyết định, nhất định không tiếc mọi giá kết giao với Diệp Phong này!

Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Bắc Minh đến như đã hẹn.

Vẫn là hai ngàn viên đan dược thánh phẩm!

Tô Thanh Ca giao cho anh năm trăm triệu khối nguyên.

Diệp Bắc Minh đang định rời đi, Tô Thanh Ca gọi anh lại: “Cậu Diệp, cậu rất cần nguyên phải không?”

Diệp Bắc Minh dừng lại, khẽ gật đầu.

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, cậu còn thiếu bao nhiêu nguyên?”

Diệp Bắc Minh nhả ra một con số: “Ít nhất sáu tỷ!”

Tô Thanh Ca suy nghĩ một lúc, cười tươi với Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, cậu cho tôi một buổi tối”.

“Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ gom đủ sáu tỷ khối nguyên cuối cùng!”

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tại sao cô Tô lại giúp tôi?”



“Cô không sợ tôi không trả nổi ư?”

Thịch!

Tô Thanh Ca cười: “Cậu Diệp, tuy tôi quen biết cậu không lâu, nhưng nhân phẩm của cậu, vừa nhìn là tôi nhìn ra”.

“Còn về tại sao giúp cậu, tôi muốn kết bạn với cậu!”

Diệp Bắc Minh giãn sắc mặt: “Ân tình của cô Tô, tôi đã nhớ kỹ, ngày mai gặp”.

“Được, ngày mai gặp lại!”

Tô Thanh Ca mỉm cười, đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh rời đi.

Đợi khi Diệp Bắc Minh biến mất, Lôi Mặc Dương không nhịn được nói: “Cô chủ, cô điên rồi ư? Tận sáu tỷ khối nguyên đó!”

“Cộng thêm trước đó cô đưa cho anh ta ba tỷ khối, tổng cộng là chín tỷ khối rồi!”

“Đó là lợi nhuận trong hai tháng của thương hội Thiên Hạ đấy!”

“Nếu xảy ra sai xót, những người trong gia tộc nhất định sẽ tìm cớ gả cô đi, vị trí người tổng phụ trách của cô sẽ mất!”

Tô Thanh Ca cười khổ sở: “Cho dù bây giờ không xảy ra vấn đề, tôi không quản chuyện của cậu Diệp”.

“Đám người nhà họ Tô đó sẽ không gây rắc rối với tôi ư?”

“Bố lâm bệnh qua đời, một mình mẹ không chống đỡ nổi, tôi cứ cảm thấy cậu Diệp là một cơ hội ông trời ban cho tôi!”

Lôi Mặc Dương lo đến dậm chân: “Nhưng…”

Tô Thanh Ca lắc đầu: “Được rồi, không cần nói nữa”.

“Chuẩn bị xe ngựa cho tôi, sắp xếp mấy cao thủ tin tưởng được, đích thân tôi đến thành Tần Dương mượn nguyên!”

Tô Thanh Ca mau chóng rời khỏi phòng bao, Lôi Mặc Dương đứng ngẩn người mất hồn tại chỗ.

Không biết qua bao lâu!

Đôi mắt già nua của ông ta lóe lên vẻ độc ác: “Tô Thanh Ca ơi Tô Thanh Ca, cô thực sự quá ngu xuẩn!”

“Nếu cô đã không nghe lời khuyên, thì đừng trách tôi!”