Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 665: Cút! Hôm nay tao không muốn giết người



Vừa về đến dưới chân Nguyệt Phong.

Đột nhiên, một đám đệ tử Thanh Huyền Tông chặn phía trước.

Ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là người bận rộn!”

“Bọn tao đã canh mày hai ngày, cuối cùng cũng chặn được mày”.

Diệp Bắc Minh cảm thấy rất bực mình: “Cút, hôm nay tao không muốn giết người!”

Bây giờ anh chỉ có một mục tiêu!

Có được mười tỷ khối nguyên!

Hồi phục sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Sau đó tìm được vị trí của Tôn Thiến!

Những việc khác, đều phải nhường đường cho việc này!

Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!

Sau đó.

“Ha ha ha!”

“Hắn nói hắn không muốn giết người?”

“Buồn cười chết mất!”

Mười mấy thanh niên ôm bụng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, tóm đệ tử trẻ cười lớn tiếng nhất: “Mày thích cười lắm hả?”

“Mày muốn làm gì?”

Nụ cười của đệ tử trẻ cứng đờ lại, cơ thể run lên!

“Tao cho mày cười!”

Diệp Bắc Minh tóm cằm của người này, giật thật mạnh!

“Xoẹt” một tiếng giòn tan vang lên!

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!

Cái cằm của đệ tử trẻ này lại bị giật xuống!

“Suýt!”

Những người khác hít khí lạnh.

Đau đớn dữ dội xé tim xé phổi khiến đệ tử trẻ này giãy dụa kịch liệt, vô cùng kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cứu tôi với... Ô Lục sư huynh cứu tôi với!”

Ô Lục nhìn thấy cảnh này cũng sợ giật mình, hắn vốn không ngờ Diệp Bắc Minh hung tàn như vậy: “Diệp Bắc Minh, mày mau buông cậu ta ra!”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ô Lục?”

“Mày là người của nhà họ Ô?”

Ô Lục nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ô Tử Tuấn chính là em trai tao!”



Diệp Bắc Minh cười: “Người của nhà họ Ô à, đúng là chết vẫn chưa đền hết tội!”

Vứt người đàn ông trong tay xuống đất, giơ chân dẫm nổ đầu!

Phập!

Nhanh gọn dứt khoát!

“Việc này!”

Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông sợ đến tim ngừng đập, suýt nữa lồi cả con ngươi.

Tuy bọn họ ở Thanh Huyền Tông cũng ức hiếp người khác, nhưng cùng lắm chỉ đánh người ta bị thương.

Đánh gãy tay gãy chân thôi!

Giơ chân dẫm nổ đầu đệ tử đồng môn như Diệp Bắc Minh, bọn họ chưa từng thấy!

Mẹ kiếp, đáng sợ quá!

Soạt!

Mọi người còn chưa phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã chủ động ra tay, một bước xuất hiện trước Ô Lục.

Ô Lục sợ giật mình, kinh hãi tức giận đan xen: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là vô pháp vô thiên!”

“Nơi này là Thanh Huyền Tông, mày là đệ tử của Thanh Huyền Tông, lại đám giết các đệ tử khác?”

“Cho dù bây giờ Ô Lục tao giết mày, quy tắc của tông môn cũng sẽ không trách phạt tao!”

Diệp Bắc Minh cười: “Quy tắc tông môn là cái thá gì?”

Giơ tay tung ra một quyền!

Ô Lục nổi giận, tấn công một nắm đấm về phía Diệp Bắc Minh!

Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau.

Rắc một tiếng giòn tan.

“A...”, Ô Lục cảm thấy một nỗi đau xuyên tim truyền đến, nắm đấm của hắn vỡ tan.

Đau đớn dữ dội khiến Ô Lục tỉnh táo lại từ trong điên cuồng, trong đôi mắt tràn đầy vể kinh ngạc, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Rõ ràng mày mới là cảnh giới võ thần!”

“Làm sao có thể, tao là Thánh Cảnh đấy!”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Không hề do dự tấn công ra một quyền, giáng lên lồng ngực của Ô Lục!

Phụt!

Ô Lục phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn lồng ngực trực tiếp gãy lìa!

Sắp bay đi giống như chó chết!

Diệp Bắc Minh đưa tay ra, tóm chặt cánh tay của Ô Lục, ngăn hắn bay đi.

Giật thật mạnh!

“A!”



Một cánh tay của Ô Lục bị giật xuống.

Máu tươi đầm đìa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Bên đó có đánh nhau?”

“Mau đi xem xem!”

Một số đệ tử đi qua Nguyệt Phong sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, đều kéo nhau đến.

Không xem thì không biết, vừa xem tất cả sợ đến ngốc nghếch!

Ô Lục giống như chó chết, bị Diệp Bắc Minh tóm trong tay!

“Ô sư huynh!”

Toàn thân mấy đệ tử khác run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Ô Lục sợ hoàn toàn, hắn nhìn vẻ điên cuồng của Diệp Bắc Minh, trong lòng hối hận!

Nếu cho hắn thêm một cơ hội, có chết hắn cũng không chọc vào tên điên này!

“Xin lỗi, Diệp sư đệ... tôi không nên gây rắc rối cho cậu, tôi không nên đang yên lại gây chuyện...”

Ô Lục sợ đến sắc mặt tái nhợt cầu xin!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Vẻ hống hách vừa nãy đâu? Chẳng phải chúng mày rất thích chế nhạo sao?”

“Cười đi! Mẹ kiếp, tiếp tục cười cho tao!”

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh ném mạnh Ô Lục xuống đất!

Phập!

Giơ chân dẫm mạnh lên đùi của Ô Lục.

‘Rắc’ một tiếng giòn tan, đùi của Ô Lục ầm ầm vỡ vụn!

“Suýt!”

Những người đứng vây xem hít khí lạnh, đồng tử điên cuồng co lại.

“Trời ơi, kẻ này quá điên cuồng...”

“Đây là Ô Lục đấy, đứng thứ bốn trăm tám mươi chín bảng xếp hạng Thanh Huyền, vô cùng khủng bố, làm sao lại như đồ chơi trong tay anh ta?”

Rất nhiều người nơm nớp lo sợ!

Càng lúc càng nhiều đệ tử bị kinh động, xuất hiện ở bốn phương tám hướng!

“A... Diệp sư đệ, đừng... tôi thực sự biết sai rồi”, Ô Lục sợ phát khóc, nước mắt đầm đìa.

Mẹ kiếp, là ai hả?

Sai lạo hung tàn như vậy?

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt băng lạnh: “Nhận sai có tác dụng không?”