Cô ấy cất ngọc bội lại, từ trong chiếc nhẫn trữ vật lôi ra một tấm bản đồ.
Toàn bộ kết cấu của tháp Phù Đồ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được!
Nam Cung Uyển nhìn vào khu vực màu xanh da trời ở ngay chính giữa, con ngươi ngưng đọng.
…
Diệp Bắc Minh mở mắt ra: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông thật sự hãm hại tôi quá rồi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi không cố ý thật mà!”
“Được rồi, ông khỏi phải giải thích nữa”.
Diệp Bắc Minh rất sầu não: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Vội vã mặc lại quần áo đàng hoàng.
Nhìn quanh bốn phía.
“Sáu ngày!”
“Sáu ngày? Lâu vậy sao?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa một tiếng: “Ha ha, độc tố của Ma Vân Đằng Vương cực kì nặng!”
“Cũng không phải cứ một lần hai lần là hóa giải được!”
Diệp Bắc Minh ngây người: “Chúng ta sẽ không… Khụ khụ, cái kia…”
“Suốt sáu ngày đấy chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng khẳng định: “Không phải từng giây từng phút, nhưng cũng đại khái là như vậy”.
Diệp Bắc Minh vô cùng lúng túng: “Tại sao Nam Cung Uyển lại biến mất rồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tháp đây biết thế nào được? Mỗi khi cậu cắt đứt liên lạc, tôi không có cách nào cảm nhận được ngoại giới”.
"Trừ khi cậu gặp nguy hiểm, tháp tôi đây mới có thể chủ động phòng ngự!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày một cái: “Một mình cô ấy ở bên trong tháp Phù Đồ sẽ không gặp nguy hiểm gì đấy chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng quái dị: “Mới vừa nãy cậu còn kêu không muốn xen vào việc người khác, bây giờ lại đi lo cho sự an toàn của người ta?”
Diệp Bắc Minh đảo mắt một vòng: “Đừng nói nhảm, ông có thể tìm được vị trí của cô ấy không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tiếp tục giỡn, nói: “Để tôi tìm thử xem”.
Càn Khôn vô cực, Vạn Lí Truy Tung!
Chỉ chốc lát sau!
“Tìm thấy rồi, cô ấy đang ở tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ!”
“Nhanh như vậy mà cô ấy đã đến được tầng cuối cùng ư?”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui đáp: “Bổn tháp đã nói rồi mà, người phụ nữ này không tầm thường!”
“Để cậu cùng cô ấy có quan hệ nam nữ, tuyệt đối không có hại gì cho cậu đâu!”
…
Cùng lúc đó, tại tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ.
Nam Cung Uyển một đường đi tới, cả người đã lạnh cóng!
Nụ cười trên gương mặt cũng ngưng đọng lại thành một tầng sương lạnh!
Cô ấy có chút gượng không nổi, lấy váy Băng Tàm Ti ra từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật: “Váy Băng Tàm Ti có khả năng ngăn chặn cơn lạnh, nếu như mình mặc vào thì sẽ không còn lạnh đến vậy nữa!”
“Nhưng mà cái này…”
Nam Cung Uyển nhìn vào vệt máu lan tràn bên trên chiếc váy Băng Tàm Ti.
Có hơi do dự!
Trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến một màn với Diệp Bắc Minh khi đó!
“Đáng ghét!”
Nam Cung Uyển cắn răng, cảm giác hai chân gần như đã nhũn ra.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn mặc váy Băng Tàm Ti vào, hướng về phía tầng sâu nhất của tháp Phù Đồ mà đi.
…
Cùng lúc đó, bên trên cấm địa của Thanh Huyền Tông.
Rầm…!
Bỗng nhiên phía cuối chân trời có một đám mây đen xuất hiện.
Một luồng hơi thở kinh khủng đè xuống, từ trong đám mây đen có một ông già mặt mày rét lạnh bước ra: “Người giết em gái tôi đang ở đâu?”
Ô Đạo Sinh đồng thời cũng cùng quay lại, vẻ mặt ngập tràn sự cung kính!
Mã trưởng lão nhanh chóng bước lên: “Tiền bối, người nọ tên là Diệp Bắc Minh, hiện đã tiến vào tháp Phù Đồ!”
Ánh mắt của lão quỷ Hắc Sơn chợt tối sầm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mã trưởng lão thoáng hơi run rẩy, cảm nhận được áp lực cực lớn: ‘Tiền bối, chuyện là thế này…”
Mã trưởng lão giải thích hết ngọn nguồn.
Lão quỷ Hắc Sơn cười gằn: “Diệp Bắc Minh là người của Thanh Huyền Tông mấy người, mấy người nghĩ rằng chỉ cần báo tin cho lão phu!”
“Thì lão phu sẽ không gây sự với mấy người hay sao?”
Mã trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng: “Tiền bối, bọn tôi có thể bồi thường cho ngài!”
“Mấy người định bồi thường như thế nào?”
Lão quỷ Hắc Sơn hỏi ngược lại một câu.
Sắc mặt Mã trưởng lão nghiêm túc lên: “Thu nhập suốt ba tháng của Thanh Huyền Tông, tất cả đều giao nộp cho tiền bối!”
“Không đủ!”
Lão quỷ Hắc Sơn lắc đầu.
Vài vị thái thượng trưởng lão đều thầm than không ổn, khẩu vị của lão già này có vẻ cũng không nhỏ đâu!
Mã trưởng lão cắn răng: “Thu nhập nửa năm của Thanh Huyền Tông, toàn bộ giao nộp cho tiền bối!”
Lão quỷ Hắc Sơn vung ra một cái tát!
Bốp…!
Mã trưởng lão bay đi ngay lập tức, phun ra một ngụm máu tươi!
Giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Tống cổ ăn mày đấy à?”
Khuôn mặt Mã trưởng lão hoảng hốt vô cùng: “Tiền bối, thế ngài muốn cái gì?”
Lão quỷ Hắc Sơn cười đểu: “Ha ha, nghe nói lão tổ đời trước của Thanh Huyền Tông các người đã tọa hóa mười mấy năm rồi!”
“Hiện tại đang không có lão tổ trấn giữ đúng chứ?”
“Bắt đầu từ hôm nay, lão phu chính là lão tổ Hắc Sơn của Thanh Huyền Tông!”
“Tất cả các người đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, ai vi phạm, giết!”
Câu này vừa nói xong, tất cả khiếp sợ!
Đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên, Ô Đạo Sinh đều trố mắt nhìn nhau!
Ô Đạo Sinh nóng nảy: “Tiền bối, ban đầu chúng ta đâu có nói như vậy…”
Bốp!
Lão quỷ Hắc Sơn dùng một cái tát đánh ngã Ô Đạo Sinh: “Quyết định của lão phu là thứ mà cậu có thể nghi ngờ sao?”
“Diệp Bắc Minh, lão phu phải giết!”
“Thanh Huyền Tông, lão phu sẽ thu!”
“Lựa chọn của các người là phục tùng, hay là chết?”