Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 716: “Lão phu thích sò già hơn!”



Bọn họ đã đánh giá thấp lòng tham của lão quỷ Hắc Sơn rồi!

Mã trưởng lão mặt xám như tro tàn!

Người phụ nữ trung niên thì ngây như phỗng!

Vương trưởng lão khóc không ra nước mắt mà truyền âm: “Sớm biết như vậy, còn không bằng đặt tiền cược lên trên người Diệp Bắc Minh! Bây giờ thì xong cả rồi!”

Mã trưởng lão có một loại xúc động muốn hộc máu: “Làm sao bây giờ! Biết thế đã không làm rồi!”

Người phụ nữ trung niên cắn răng: “Hiện giờ còn có thể làm gì được nữa? Đâm lao thì phải theo lao thôi!”

“Có lão quỷ Hắc Sơn trấn giữ Thanh Huyền Tông, chúng ta có lẽ sẽ bị hạn chế bởi lão ta, nhưng địa vị của Thanh Huyền Tông nhất định cũng sẽ tăng lên rất nhiều!”

Vài người thương lượng một phen.

Lão quỷ Hắc Sơn cười lạnh: “Lão phu không có nhiều kiên nhẫn đâu, nêu ra lựa chọn của mấy người đi?”

Vài người liếc nhìn nhau.

Không chút do dự quỳ xuống đất!

“Tham kiến lão tổ Hắc Sơn!”

“Ha ha ha!”

Lão quỷ Hắc Sơn cười đến mức bả vai run run: “Mấy người trái lại cũng thông minh đó, nếu như mấy người chọn bao che cho Diệp Bắc Minh!”

“Thanh Huyền Tông sẽ biến mất khỏi thế giới này!”

Đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão và người phụ nữ trung niên đều thoáng run rẩy!

“Vâng, thưa lão tổ Hắc Sơn!”

Bỗng nhiên con ngươi của người phụ nữ trung niên xoay một vòng, cười duyên nói: “Lão tổ, Diệp Bắc Minh ở bên trong tháp Phù Đồ, tạm thời không có cách nào thoát ra!”

“Nhưng mà mấy tên hồng nhan tri kỷ của cậu ta vẫn còn đang ở bên ngoài, ngài có muốn vui đùa với bọn họ một chút hay không?”

Lão quỷ Hắc Sơn hứng thú: “Đề nghị của cô rất phù hợp với khẩu vị của bổn tổ, tên cô là gì?”

“Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là thái thượng trưởng lão bậc nhất của Thanh Huyền Tông!”

Người phụ nữ trung niên kích động đến run rẩy cả người: “Cảm… Cảm ơn lão tổ!”

“Tôi tên là Ân Hồng Mai, là người của nhà họ Ân, một trong mười gia tộc sáng lập ra Thanh Huyền Tông!”

“Người đâu, đưa người tới đây!”

Chỉ chốc lát sau.

Đám người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Hạ Nhược Tuyết và Khương Tử Cơ được dẫn tới.

Ân Hồng Mai cười giới thiệu: “Lão tổ, hai con tiện nhân này chính là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, thế nhưng lại lựa chọn đi giúp cái thằng súc sinh Diệp Bắc Minh đó!”

“Còn những người này đều là hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh!”



“Mấy con đàn bà này cũng không tệ lắm, ngài có thể từ từ chơi!”

Lão quỷ Hắc Sơn nhìn lướt qua đám người đang hấp hối, không quá hứng thú: “Mấy đứa con gái này cũng trẻ tuổi quá rồi, chẳng thú vị gì cả!”

“Trái lại là cô, tối nay đến phòng lão phu đi”.

“Lão phu thích sò già hơn!”

Sò già?

Đây là cái từ quái quỷ gì vậy!

Mã trưởng lão: “?”

Vương trưởng lão: “...”

Hai gò má của Ân Hồng Mai đỏ bừng.

Bà ta tuy đã có hơn ba ngàn tuổi, nhưng trên thực tế nhìn cũng chỉ mới trên dưới ba mươi mà thôi.

Thú vị cực kì!

Ân Hồng Mai ngượng ngùng cười một tiếng: “Thế tối nay để tôi đến hầu hạ lão tổ”.

“Vậy còn mấy con đàn bà này, giết không?”

Lão quỷ Hắc Sơn cười lạnh nói: “Để cho bọn họ ở lại đây nhìn xem Diệp Bắc Minh chết như thế nào!”



Dưới sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến vào tháp Phù Đồ lần thứ hai.

Bởi vì có hơi thở mà Nam Cung Uyển để lại, suốt quãng đường thông suốt không trở ngại gì!

Bỗng nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, bên trái có một ít cơ quan thượng cổ, trong đó có lẽ sẽ có đồ tốt?”

“Đi, đi nhìn thử xem!”

Diệp Bắc Minh đi đến bên rìa của một cái giếng khô.

“Chờ chút đã!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gọi Diệp Bắc Minh lại.

“Sao vậy?”

“Đi thêm bước nữa là sẽ gặp nguy hiểm!”

“Cơ quan ở chỗ nào?”

“Ngay dưới chân cậu! Nhóc con, dùng kiếm Đoạn Long phá hỏng nó đi!”



“Được!”

Diệp Bắc Minh vừa nghĩ đến, kiếm Đoạn Long đã xuất hiện ở trong tay.

Một kiếm chém xuống!

Rầm…!

Toàn bộ giếng khô nổ tung, một viên trân châu màu xanh lam hiện ra trước mặt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc con, cậu may mắn đấy, đây là Lôi Bạo Châu!”

“Lôi Bạo Châu? Đó là cái gì?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu chỉ cần dẫn chân nguyên vào trong Lôi Bạo Châu là có thể kích hoạt được sức mạnh sấm sét ở bên trong!"

“Nếu như kẻ địch của cậu nhầm lẫn nó với những ám khí thông thường, thẳng thừng đánh nổ!”

“Trong vòng ba mươi mét xung quanh sẽ bộc phát ra thiên lôi khủng khiếp, có thể giết chết cả cảnh giới Thần Vương!”

“Uầy!”

Diệp Bắc Minh trái lại hít một hơi khí lạnh: “Kinh khủng thế à?”

Anh thẳng tay cất Lôi Bạo Châu lại: “Đi, đi xem thử xem ở bên trong cơ quan kế tiếp sẽ có món bảo bối gì!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lên tiếng nói: “Này nhóc, từ khi tiến vào tháp Phù Đồ tôi vẫn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của mẹ cậu”.

“Tuy nhiên ngay lúc nãy, tôi đã nhận ra được hơi thở mà mẹ cậu lưu lại!”

Đáy lòng Diệp Bắc Minh kích động: “Ở đâu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Phía trước chín trăm mét, bên trái!”

Diệp Bắc Minh hóa thành một cái bóng đen, gần như là ngay lập tức đi đến đó.

Một cái bia đá bất ngờ hiện ra trước mặt!

Trên tấm bia đá có khắc ba hàng chữ:

“Cửu thiên thập địa, truyền thừa bậc nhất từ xưa tới nay!”

“Con trai tôi Diệp Bắc Minh tự tay mở!”

“Những người còn lại, mở ra sẽ chết ngay lập tức!”

Tám hướng trên mặt đất rải rác vô số xương trắng, cơ hồ đều là quần áo trang sức của Thanh Huyền Tông!

Những bộ xương trắng này, dường như đã chứng thực chữ viết trên tấm bia đá.

“Ôi!”

Diệp Bắc Minh lại hít một ngụm khí lạnh, ngay lập tức nhận ra đây là nét chữ của mẹ mình: “Mẹ tôi thô bạo thật đấy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, mau mau mở ra nhìn xem trước đi, xem coi mẹ cậu để lại cho cậu cái gì!”